Rất nhanh sau đo Sở Vô Minh đã tới thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau. Đầu tiên, Tiêu Trần nói qua tình huống chi tiết mà đám người Trương Kỳ nắm giữ một lần với Sở Vô Minh. Nghe xong lời nói của Tiêu Trần, Sở Vô Minh mở miệng nói: "Vậy Tiêu Trần huynh dự tính làm như thế nào?"
Hắn ta không phát biểu cái nhìn của mình mà ngược lại hỏi ý nghĩ của Tiêu Trần trước. Dường như trong vô thức, Sở Vô Minh đã bắt đầu tuân theo Tiêu Trần, sai đâu đánh đó. Chỉ cần là yêu cầu của Tiêu Trần thì Sở Vô Minh gần như không bao giờ khước từ.
Nghe Sở Vô Minh nói vậy, Tiêu Trần trả lời với sắc mặt bình tĩnh:
"Trước tiên cần phải thu phục Trấn Sơn quân rồi sau đó lại từ từ tính tiếp."
Tiêu Trần thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình. Dựa theo tình huống trước mắt, Tiêu Trần biết được tu đại biên thanh của Hổ Lao quan gồm có thành Trấn Sơn, thành Uy Viễn, thành Bạch Viêm, thành Thiết Giáp. Mỗi đại thành này đều có một nhánh quân đội trấn thủ.
Ma trong bon nhanh quan đoi nay thì Tran Son quan của thanh Tran Sơn là mục tiêu đầu tiên của Tiêu Trần.
Chua noi đen chuyen hiện tại mọi người đang ở ngay trong thành Trấn Sơn, căn cứ vào tình báo mà đám người Trương Kỳ tìm hiểu được mấy ngày nay, chủ soái Triệu Phong của Trấn Sơn quân chính là người dễ thu phục nhất.
Thực ra Triệu Phong này là một quân nhân rõ đầu rõ đuôi, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, tính tình mộc mạc ngang bướng. Tuy rằng vừa nhìn qua thì rất cố chấp nhưng người như vậy thường không có tâm kế gì, thu phục càng thêm dễ dàng hơn một chút.
Tiêu Trần dự định xuống tay với Trấn Sơn quân trước, Sở Vô Minh không có dị nghị gì đối với việc này. Chẳng qua muốn thu phục trọn vẹn một Trấn Sơn quân có tới ba mươi vạn quân thì không phải là chuyện chỉ trong một sớm một chiều. Hơn nữa Tiêu Trần cũng không có ý định trực tiếp đi tìm Triệu Phong.
Muốn thu phục được Trấn Sơn quân còn cần đến một vài nơi. Thu phục những thủ hạ của Triệu Phong vào tay thì mới có thể đảm bảo tuyệt đối không có sai sót.
Hắn nói cho Sở Vô Minh toàn bộ kế hoạch của mình, không hề giấu giếm chút nào. Nghe xong kế hoạch của Tiêu Trần, hai mắt Sở Vô Minh không khỏi trở nên sáng ngời. Nếu dựa theo kế hoạch của Tiêu Trần thì thật sự có hy vọng thu phục được Trấn Sơn quân.
Bày kế hoạch cùng với Sở Vô Minh ròng rã suốt một đêm, cuối cùng Tiêu Trần tự mình đưa Sở Vô Minh ra khỏi thư phòng, dùng âm thanh bình tĩnh nói: "Điện hạ không cần lo lắng về việc này, chỉ cần ra mặt vào đúng thời điểm là được rồi."
Tiêu Trần là người phụ trách thực hiện toàn bộ kế hoạch, Sở Vô Minh chỉ cần ra mặt ở phút cuối cùng để thuyết phục Triệu Phong là được. Nghe Tiêu Trần nói vậy Sở Vô Minh khẽ gật đầu, tuy nhiên sắc mặt cũng hơi phức tạp. Hắn ta nhìn về phía Tiêu Trần nói:
"Tiêu Trần huynh, hai ngày này trong lòng ta vẫn luôn có một nghi vấn."
"Điện hạ cứ nói, đừng ngại."
"Tiêu Trần huynh có chí hướng cao lớn, ta biết Tiêu huynh sẽ không dừng lại Vô Nguyệt Đế Quốc quá lâu. Hơn nữa ta cũng nhận thức rất rõ ràng, cho dù là thiên phú, thực lực hay là tâm tính thì ta đều kém quá xa khi so sánh với Tiêu huynh. Tuy ta biết Tiêu Trần huynh cũng chướng mắt một cái Vô Nguyệt Đế Quốc nho nhỏ này nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu. Tiêu huynh có từng tính toán khiến cho Vô Nguyệt Đế Quốc thay danh đổi họ hay không?"
Ở chung với Tiêu Trần càng lâu trong lòng Sở Vô Minh càng hiểu được sự đáng sợ của Tiêu Trần. Dường như Tiêu Trần là một người hoàn toàn không có khuyết điểm. Lấy năng lực của Tiêu Trần, hơn nữa còn có Phần Thiên Chúa Tể đứng phía sau, nếu như muốn lật đổ hoàng thất thì thật ra là một chuyện rất đơn giản. Là một thành viên thuộc hoàng thất, Sở Vô Minh không thể trơ mắt nhìn Tiêu Trần đẩy Sở gia rơi vào tuyệt cảnh. Vì vậy mà mấy ngày nay trong lòng hắn ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Nếu Tiêu Trần thật sự là lòng muông dạ thú thì Sở Vô Minh hắn chính là kẻ đã dẫn sói vào nhà.
Nghe Sở Vô Minh hỏi như vậy, đầu tiên Tiêu Trần hơi sửng sốt. Hắn hiểu được Sở Vô Minh đã bắt đầu kiêng kị mình, nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Trần cất tiếng cười lớn. Bên trong tiếng cười tràn ngập hào khí vạn trượng, ánh mắt hắn nhìn về phía chân trời xa xăm, Tiêu Trần cười nói:
"Ha ha, điện hạ có biết hiện tại thiên địa lớn bao nhiêu không? Mặc dù có một số việc ta không thể nói cho điện hạ biết nhưng ta có thể cam đoan với điện hạ, ta không hề có ý định tranh quyền đoạt vị một chút nào. Thật sự mà nói, trong mắt ta Vô Nguyệt Đế Quốc rất rất nhỏ. Làm sao ta có thể vì một nơi nhỏ bé như vậy mà bỏ qua cả thế giới rộng lớn đây? Vậy nên xin điện hạ cứ yên tâm, ta không có ý muốn tranh đoạt cái gì. Sở dĩ ta tận lực trợ giúp điện hạ một là bởi vì điện hạ có ân với ta, điện hạ không vứt bỏ ta trong chuyện Ngũ hoàng tử, điều này khiến ta vô cùng cảm động. Thứ hai, ta đúng là cần điện hạ cầm quyền bởi vì bên người ta có một vài thân nhân ngày sau phải ở lại Vô Nguyệt Đế Quốc. Bọn hắn cần được điện hạ chú ý một chút."
Sở Vô Minh sợ Tiêu Trần lật đổ hoàng thất nhưng Tiêu Trần thật đúng là chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Ha ha, Vô Nguyệt Đế Quốc, Tiêu Trần còn cảm thấy chướng mắt. Tiêu Trần tới Thiên Hà lục địa là để truy tìm võ đạo đỉnh phong, chỉ một cái Vô Nguyệt Đế Quốc nho nhỏ sao có thể lọt vào mắt hắn được chứ.
Sở Vô Minh có thể nghe ra vẻ xem thường sâu sắc trong lời nói của Tiêu Trần. Đây là sự khinh miệt đối với Vô Nguyệt Đế Quốc nhưng chính bởi vì sự khinh miệt này lại khiến Sở Vô Minh cảm thấy trấn định hơn.
Nếu sự chướng mắt đối với Vô Nguyệt Đế Quốc kia xuất phát từ tận đáy lòng thì tất nhiên Tiêu Trần sẽ không làm ra những chuyện như tranh quyền đoạt vị. Trên mặt Sở Vô Minh lộ ra vẻ tươi cười như vừa trút được gánh nặng, hắn ta chắp tay nói với Tiêu Trần:
"Ta đã biết, mong rằng Tiêu Trần huynh không trách. Ngày sau nếu Tiêu Trần huynh có chuyện cần tới ta, dù muôn lần chết ta cũng không chối từ."
Hắn ta xem như đã hoàn toàn buông xuống sự đề phòng đối với Tiêu Trần. Nghe Sở Vô Minh nói vậy, Tiêu Trần cũng mỉm cười nói: "Ta không cần điện hạ giúp ta làm việc, chỉ hi vọng sau này điện hạ có thể giúp ta chú ý tới một vài thân hữu là được."
Hắn không nói cho Sở Vô Minh biết mình đến từ Thiên Thần lục địa, hơn nữa Tiêu Trần cũng sẽ không nói chuyện này với bất cứ kẻ nào. Tuy vậy Tiêu Trần vẫn nói với Sở Vô Minh rằng sau này mình có thân nhân cần nhờ hắn ta chú ý.
Đây xem như một lần noi chuyện coi mở giữa hai người. Nghe Tiêu Trần nói vậy, Sở Vô Minh trịnh trọng gật đầu đáp lời, sau đó cất bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!