Trận pháp mở ra, tên cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp cao giọng quát: "Một lát nữa các ngươi phải nhanh chóng tiến vào trong đó. Nhớ kỹ, một khi linh hồn các ngươi không chịu nổi thì phải bóp nát lệnh bài ngay, nếu không tự chịu hậu quả.”
Lời của cường giả Đạo Ton Cảnh siêu cấp vừa dứt, mọi người xôn xao bước vào trận pháp. Tiêu Trần cũng theo phía sau mọi người, trước khi đi Sở Vô Minh giơ nắm tay nói với Tiêu Trần: "Tiêu Trần huynh, cố lên."
Hắn sải bước dài đi vào trận pháp, cùng lúc đó, Trần Giác và Dương Hằng không biết đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần từ lúc nào. Hai người chủ động bước đến chỗ này, bọn hắn nhìn về phía Tiêu Trần. Dương Hằng mỉm cười nhưng cũng không nói gì, tuy nhiên Trần Giác lại cất giọng lạnh lùng:
"Đợi Tiêu công tử đột phá Vấn Đạo Cảnh, ta lại cùng ngươi phân định thắng bai."
Tiêu Trần cũng không có nhiều hảo cảm với hai người này, nói trắng ra quan hệ hiện tại của ba người họ chính là đối địch nhau, cho nên Tiêu Trần cũng không để ý tới Trần Giác mà bước thẳng vào trận pháp.
Toàn bộ trận pháp đã bị bao trùm bởi một màn sương màu trắng dày đặc. Đám sương này không chỉ ngăn cản tầm nhìn mà ngay cả năm giác quan cũng không cảm nhận được gì. Khi đã bước vào trận pháp, mọi người đều biến thành kẻ câm, kẻ điếc, kẻ mù.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ảo trận, dù đã biết đến Tỏa Thiên đại trận nhưng nếu so sánh trận pháp trong Đạo Chi Lộ này với Tỏa Thiên đại trận thì chỉ mạnh hơn chứ không hề thua kém, bởi dù sao đây cũng là một trận pháp cấp Thánh.
Vốn dĩ Tiêu Trần có ý định cứ vậy đi thẳng vào sâu bên trong trận pháp, thế nhưng hắn đi tới đi lui một hồi lại chỉ cảm nhận được tư duy của mình như bị đứt gãy. Trước mắt tối sầm, đến khi khôi phục lại thần trí thì Tiêu Trần nhìn thấy bản thân xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chung quanh hắn là những ánh gươm và giáp sắt loang loáng, Tiêu Trần trở thành một vị tướng mặc chiến giáp trong số đó. Điều này chứng tỏ, Tiêu Trần đã lâm vào ảo cảnh.
Quên đi thân phận thật sự của mình, thậm chí ngay cả tên cũng quên mất, giống như đang được mở ra một cuộc đời hoàn toàn mới. Mà trong kiếp sống này, Tiêu Trần chính là một tướng quân chinh chiến nơi sa trường.
Trong tay cầm trường thương, Tiêu Trần hừng hực xông lên gặt đầu quân địch, cả người hắn nhiễm máu tươi đỏ thẫm, chung quanh tràn đầy tiếng hô giết chóc cùng tiếng trống trận dồn dập, đao kiếm múa may không ngừng. Cuối cùng, Tiêu Trần đụng độ với một tên tướng địch, hai người đối mặt, tên tướng địch nhìn về phía Tiêu Trần, sắc mặt phức tạp nói:
"Huynh đệ, không nghĩ tới ngươi và ta lại gặp nhau ở trên chiến trường thế này.'
"Mỗi người đều vì chủ nhân của mình, không cần nhiều lời, xông lên đi." Dù đối diện với lời nói của tên tướng địch này, Tiêu Trần vẫn đáp trả đầy lạnh nhạt.
Hắn biết tướng địch này, thậm chí có thể nói là tình huynh đệ như tay với chân. Trong trí nhớ của hắn, Tiêu Trần và tướng địch là sư huynh đệ cùng một thầy, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập võ, hai người bọn hắn đều mơ ước trở thành một vị đại tướng quân vạn người tôn kính.
Từ nhỏ đã có ước mơ như vậy, mà sau khi trưởng thành, hai người đều thành công biến mơ ước trở thành sự thật. Thế nhưng, không biết có phải là vận mệnh đùa giỡn bọn hắn hay không, hai người lại trở thành tướng quân của hai quốc gia khác nhau, mà bao nhiêu qua hai quốc gia này luôn đối địch với nhau.
Mỗi người thờ một chủ, nhiều năm sau mới gặp lại nhưng không ngờ địa điểm đoàn tụ lại là chiến trường, còn trở thành đại tướng quân của kẻ địch.
Mỗi người thờ một chủ, nhiều năm sau mới gặp lại nhưng không ngờ địa điểm đoàn tụ lại là chiến trường, còn trở thành đại tướng quân của kẻ địch.
Nghe Tiêu Trần nói lời này, vị tướng quân kia cũng cười chua xót, hai người lập tức xông vào đánh cận chiến.
Kiếp này Tiêu Trần là một vị tướng quân, là một vị tướng quân phải chĩa vũ khí về phía sư huynh của mình suốt cả đời. Hai người đều cố gắng chiến đấu vì chủ nhân mà mình thờ phụng, huynh đe than thiết cuối cung lại trở thanh kẻ địch trên chiến trường. Mãi cho đến một ngày, Tiêu Trần mới có cơ hội gặp lại sư huynh trên ngọn núi mà họ đã học võ từ khi còn bé, cả hai đều không đề cập đến chuyện trên chiến trường, cảm thấy như lại được trở về thuở xa xưa. Hai người cùng nhau già đi, chấm dứt một đời.
Trên chiến trường hai người là kẻ địch, chỉ có thể đem tình huynh đệ chôn sâu trong lòng.
Một kiếp người trôi qua, trước mắt Tiêu Trần lại tối sầm lại, không biết qua bao lâu, Tiêu Trần bắt đầu kiếp thứ hai của mình.
Kiếp này, Tiêu Trần là một gã sai vặt. Tuy hắn là cô nhi nhưng vẫn mang trong mình giấc mộng tướng quân như trước.
Từ nhỏ hắn đã được một gã chưởng quầy ở quán rượu nhận nuôi, hắn làm một tên chạy bàn trong quán rượu, làm những công việc vừa khổ cực vừa mệt nhọc để lấp đầy bụng.
Thân phận hắn quá thấp kém, chưởng quầy của quán rượu này có một nữ nhi duy nhất, nàng rất thích chạy theo phía sau Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần cũng không ngừng kể cho nàng nghe giấc mộng trong lòng mình.
"Sau này ta nhất định phải trở thành một đại tướng quân vang danh khắp chốn." Lúc rảnh rỗi, Tiêu Trần không ngừng lặp lại những lời này với thiếu nữ, và mỗi một lần nghe hắn nói như vậy, nàng đều mỉm cười gật gật đầu.
Cuộc sống trôi qua khổ sở nhưng bình yên, mãi cho đến khi Tiêu Trần mười lăm tuổi, cuối cùng thì thời cơ đã đến, năm đó thiên hạ đại loạn, quốc gia bắt đầu mở rộng quân đội, chàng thanh niên nắm lấy cơ hội báo danh gia nhập quân đội, trở thành một tiểu binh nhỏ bé.
Đêm trước khi rời đi, thiếu nữ chủ động tìm đến Tiêu Trần, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi nói sẽ trở về cưới ta chứ?"
Thanh niên đã đồng ý với nàng từ khi cả hai còn bé. Nghe nàng nói vậy, Tiêu Trần trịnh trọng gật đầu nói: "Sau khi trở thành tướng quân ta sẽ quay về cưới nàng, nhất định là như vậy."
Hắn cho nàng thiếu nữ một lời hứa đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Sau đó Tiêu Trần rời đi, hắn bước lên chiến trường tàn khốc, suốt mười năm trôi qua, trải qua vô số ranh giới sinh tử, qua lại không biết bao nhiêu lần ở Quỷ Môn quan. Cuối cùng, bằng những chiến công hiển hách, từ một binh lính bé nhỏ hắn trở thành một tướng quân uy phong lừng lẫy.
Không đến ba mươi tuổi đã trải qua biết bao trận chiến, lại được Hoàng đế thưởng thức, có địa vị, có quyền lực. Hoàng đế còn tính gả công chúa cho Tiêu Trần khiến tất cả triều thần đều hâm mộ không thôi, đây có thể nói là cá chép hóa rồng.
Mà điều khiến tất cả mọi người bất ngờ chính là, Tiêu Trần lại từ chối lấy công chúa của cả một vương triều, việc này khiến Hoàng đế giận tím mặt, cho rằng Tiêu Trần ỷ bản thân có công lớn nên kiêu ngạo, ngay cả công chúa của hoàng tộc cũng dám từ chối. Hoàng đế đưa ra hai lựa chọn cho Tiêu Trần, hoặc là cưới công chúa, hoặc là để hắn đầu rơi xuống đất.
Trước quyết định của Hoàng đế, Tiêu Trần dứt khoat trở về thành trấn nhỏ mình từng lớn lên, trở về quán rượu năm xưa.
Thời gian mười năm, quán rượu vẫn như cũ, chẳng qua chưởng quỹ đã qua đời, hiện giờ người quản lý quán rượu là nữ nhi của hắn, cũng chính là nữ nhân mà hắn đã hứa hẹn sẽ chăm sóc nàng cả đời.
Đứng ở cửa tửu lâu, trong lòng Tiêu Trần có chút thấp thỏm. Thời gian mười năm, nàng còn nhớ rõ mình sao? Liệu rằng nàng ấy đã kết hôn chưa?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!