Sau khi quay về phòng, Tiêu Trần khép hờ hai mắt ngồi khoanh chân trên bồ đoàn bắt đầu tu luyện như thường lệ.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Trần thức tỉnh từ trong tu luyện thì nghe thay Cố Tu bẩm báo noi Tam hoàng tử Sở Vô Minh đến đây.
Trong khoảng thời gian này Cố Tu gần như đã trở thành người hầu thân cận của Tiêu Trần. Một võ giả Đạo Vương Cảnh lại trở thành người hầu của hắn, mà đối với việc này Cố Tu cũng không có chút bất mãn nào, trái lại còn rất vui vẻ. Có lẽ hắn ta nghĩ nếu đi theo Tiêu Trần thì cơ hội gặp được kỳ ngộ sẽ nhiều hơn một chút, dù sao thì Tiêu Trần cũng chính là kỳ tích trong mắt đám võ giả ở Thiên Thần lục địa.
Đêm qua ngủ trong Thiên Thần Cư, nghe nói Sở Vô Minh đến, Tiêu Trần để Cố Tu đưa hắn ta tới hoa viên, còn mình thì đi rửa mặt rồi mới thong thả tới đó.
Thiên Thần Cư ở Đế Đô do một tay Sở Vô Minh an bài, nó có diện tích rất lớn, trang hoàng vô cùng tinh mỹ. Trong đó không chỉ có vườn hoa, còn có trúc viện, giả sơn, hồ nhân tạo cùng các loại cảnh quan cực kỳ xa xỉ.
Lúc Tiêu Trần vừa tới hoa viên, Sở Vô Minh đang ngồi trong đình lập tức đứng dậy quỳ xuống bái lạy Tiêu Trần.
Thấy Sở Vô Minh hành lễ với mình lớn như thế, Tiêu Trần tức khắc bước nhanh về phía trước tự mình nâng Sở Vô Minh lên, sau đó nói với vẻ kinh nghi: "Điện hạ làm như vậy là có ý gì?"
"Tiêu Trần huynh, bổn cung có thể được Tiêu Trần huynh tương trợ chính là may mắn đời này của ta." Nghe được lời này của Tiêu Trần, Sở Vô Minh trả lời.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Sở Vô Minh đã hoàn toàn nhìn rõ, Tiêu Trần không hề đơn giản như mình nghĩ. Luận thực thực, Tiêu Trần còn ở trên Dương Hằng. Vậy mà Tiêu Trần lại tương trợ hắn, Sở Vô Minh hắn quả thực là có phúc ba đời
Cũng bởi vì ý thức được điểm này cho nên thái độ của Sở Vô Minh đối với Tiêu Trần cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, rất giống với lúc Sở Vô Khuyết và Sở Vô Song đối xử với Dương Hằng, hoàn toàn là thái độ cực kỳ cung kính. Điển hình như ngày hom qua, mặc dù Sở Vô Song rất tức gian nhưng không dám chỉ trích Dương Hằng nửa câu, chuyện này không khó để nhìn thấu.
Mức độ han đối đai với Tiêu Trần được tăng cao ngang ngửa với mức độ hai người kia đối đãi với Dương Hằng. Nghe được lời này của Sở Vô Minh, Tiêu Trần cười nói.
“Điện hạ không cần phải như vậy, Tiêu Trần đã nói sẽ giúp điện hạ một tay vậy thì nhất định sẽ không nuốt lời. Hơn nữa điện hạ cũng đã giúp Tiêu Trần rất nhiều. Nhìn xem, mọi thứ trước mắt không phải đều do điện hạ ban tặng sao?"
Tiêu Trần vừa nói vừa kéo Sở Vô Minh tiến vào trong đình, hai người ngồi đối diện nhau. Nghe được những lời này của Tiêu Trần, vẻ mặt của Sở Vô Minh tràn ngập cảm động, đồng thời cảm thấy cực kỳ may mắn đối với việc gặp được nhân vật như Tiêu Trần. Nếu như không gặp được Tiêu Trần, chỉ sợ hiện tại Sở Vô Minh đã rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thái tử, hơn nữa có thể còn sống hay không cũng chưa biết chắc.
Sở Vô Khuyết và Sở Vô Song có thể buông tha các hoàng tử khác nhưng tuyệt đối se không buông tha Sở Vô Minh hắn, ngược lại nếu Sở Vô Minh hắn đắc thế thì cũng sẽ giống như vậy.
Đối với các huynh đệ khác Sở Vô Minh hắn có thể cho bọn họ làm vương gia nhàn tản, bởi vì bọn họ không có chút uy hiếp nào. Tuy nhiên Sở Vô Khuyết và Sở Vô Song thì lại khác, dù là thân huynh đệ nhưng Sở Vô Minh hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ còn sống.
Tiêu Trần cho Sở Vô Minh hi vọng, thậm chí có thể nói là cứu Sở Vô Minh một mạng, hai người tán gẫu ở trong hoa viên. Đương nhiên đại đa số đều là Sở Vô Minh cảm tạ với Tiêu Trần.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Tu đến bên người Tiêu Trần nói nhỏ vào tai hắn: "Công tử, gia chủ Dương gia tới chơi, nói là phải bồi tội với công tử."
Nghe được lời này của Cố Tu, Tiêu Trần mỉm cười. Đương nhiên hắn biết gia chủ Dương gia tới bồi tội là vì cái gì, rõ ràng là bởi vì sự tình ở Huyễn Nguyệt đại hội.
Hắn nhìn về phía Sở Vô Minh nhẹ giọng cười nói: "Có lẽ hôm nay điện hạ lại mang đến thêm một trợ lực lớn."
Nói xong, Tiêu Trần quay đầu nói với Cố Tu: "Dẫn hắn vào đi."
Đối với Tiêu Trần, gia chủ Dương gia đến không phải chuyện ngoài ý muốn, cũng không có cái gì đáng để cao hứng. Nhưng đối với Sở Vô Minh mà nói thì đây lại là một việc trọng đại. Vì hôm nay Tiêu Trần đã nắm chắc Dương gia sẽ đầu nhap vao phe Sở Vo Minh, như vay thì the luc của So Vo Minh cung mở rong thêm được một bước, rút ngắn khoảng cách với hai ca ca của hắn một lần nữa. Không lâu sau, Cố Tu dẫn gia chủ Dương gia đi tới, ngày hôm qua chỉ nhìn thoáng qua cho nên hắn không hề lưu ý. Người tới có thân hình cao to tráng kiện, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, thoạt nhìn tướng mạo đã khiến người ta có cảm giác hào sảng. Sự thật cũng chính là như vậy, quả thực tính cách của gia chủ Dương gia rất hào sảng, không có bất kỳ tâm kế gì. Trong bốn nhà Tưởng Thẩm Hàn Dương, có thể nói gia chủ Dương gia chính là con nhà võ giả chân chính.
Bước nhanh tới trước mặt Tiêu Trần và Sở Vô Minh, thật không ngờ Sở Vô Minh cũng có mặt ở chỗ này, gia chủ Dương gia vốn sững sờ nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, vội vàng thi lễ đối với hai người rồi nói: "Thần hữu Tướng quân Dương Kiên bái kiến Tam hoàng tử, bái kiến Tiêu Trần công tử."
"Dương tướng quân khách khí rồi, không biết hôm nay Tướng quân đến chỗ ta có việc gì?" Tiêu Trần nhìn về phía Dương Kiên nói.
Tiêu Trần không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, Dương Kiên nghe thấy lời này, ông ta cũng là một người sảng khoái cho nên lập tức nói ra mục đích tới đây một cách chi tiết, chủ yếu là muốn bồi tội với Tiêu Trần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!