Chính vì các đại gia tộc không còn cách nào giữ được mình không quan tâm đến cho nên đối mặt với sự nổi dậy đột ngột của Sở Vô Minh, bọn hắn cũng hiểu rõ, người ban đầu tưởng như đã bị đào thải nay lại giống như hắc mã phá tan trùng vây, e rằng một lần nữa, ba vị hoàng tử sẽ phải đối mặt với sự thay đổi.
Sau khi Cung Thân Vương Phùng gia thương nghị một phen, cuối cùng gia chủ Phùng gia cũng đánh nhịp nói: "Trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến, không cần nóng lòng lựa chọn."
Sự nổi dậy của Tam hoàng tử là điều không thể tránh khỏi ở thời điểm hiện tại, tuy nhiên thế cục còn chưa rõ ràng cho nên Phùng gia quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Giống như Phùng gia, Tam Đại Thân Vương gia tộc cũng lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Toàn bộ Vô Nguyệt Đe Quốc noi lên mạch nước ngam cuồn cuộn bởi vì sự xuất hiện của Phần Thiên Chúa Tể, tuy rằng bề ngoài sóng yên biển lặng nhưng bên trong giông tố thật sự chỉ mới vừa bắt đầu.
Tuy nhiên đối với tình hình này, Sở Vô Minh và hai vị hoàng tử khác hoàn toàn không có chút động thái nào, tất cả đều rất an tĩnh. Mà như vậy thì đương nhiên các đại gia tộc cũng lựa chọn án binh bất động.
Gần đây ngày nào Sở Vô Minh cũng đến Thiên Thần Cư, cũng không phải có việc gì quan trọng, hắn ta chỉ tán ngẫu với Tiêu Trần mà thôi. Trước đây, ngoài nói chuyện phiếm, Sở Vô Minh còn mang tới không ít tài nguyên tu luyện.
Tuy rằng những tài nguyên tu luyện đó không tính là đặc biệt trân quý, không có ích gì đối với Phần Thiên Chúa Tể nhưng lại vô cùng hữu ích đối với võ giả phía dưới. Nhất là Tiêu Trần, có những tài nguyên tu luyện của Sở Vô Minh, tu vi của Tiêu Trần đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Cảnh cực hạn, chẳng qua nếu muốn đột phá lên Vấn Đạo Cảnh thì chỉ có linh lực tiến bộ là chưa đủ, còn phải tìm được võ đạo thuộc về mình thì mới có thể thành công.
Dưới Vấn Đạo Cảnh là võ giả tu võ, trên Vấn Đạo Cảnh là võ giả tu đạo, đây là sự thực được tất cả các võ giả công nhận, cho nên muốn đột phá Vấn Đạo Cảnh, nhất định phải tìm được con đường võ đạo của riêng mình.
Ngồi đối diện với Tiêu Trần ở trong hoa viên, Sở Vô Minh mỉm cười nhìn Tiêu Trần nói: "Sư huynh, ta nghĩ hẳn là huynh sắp đột phá Vấn Đạo Cảnh rồi."
“Đúng là như thế, thế nhưng đột phá Vấn Đạo Cảnh sao có thể dễ dàng được đây. Đó là một đường ranh giới giữa võ và đạo, hiện tại tài nguyên tu luyện đã không còn quá nhiều tác dụng đối với ta, muốn đột phá thêm chỉ có thể dựa vào chính mình." Nghe lời này của Sở Vô Minh, Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Đột phá Vấn Đạo Cảnh xác thực rất khó, cung giống như Đạo Hoàng Cảnh đại năng đột phá lên Thánh Cảnh. Nếu vượt qua thì một bước lên mây, nhưng không vượt qua được thì cũng chỉ có thể ngày càng mờ nhạt ở trước mọi người.
Võ là rõ ràng và phiến diện, trong khi đạo lại bao hàm vạn tượng, khó có thể chạm tới, càng khó mà giải thích. Vì thế cho nên rất nhiều võ giả Thiên Nhân Cảnh cả đời đều bị kẹt lại ở Vấn Đạo Cảnh, cho đến chết cũng không thể đột phá, bởi vì không có bất kỳ võ đạo nào có thể giúp được, chỉ có dựa vào cảm ngộ của bản thân mà đột phá.
Nghe những lời này của Tiêu Trần, Sở Vô Minh khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại tỏ ra thần bí nói: "Tiêu huynh nói không sai, đột phá Vấn Đạo cảnh xác thực rất khó, không phải chỉ cần cắm đầu khổ tu là có thể thành công, nhưng thật ra ta biết một chỗ có thể giúp Tiêu huynh có tám chín phần cơ hội để đột phá Vấn Đạo Cảnh.”
"À?" Tiêu Trần rất có hứng thú với lời nói này của Sở Vô Minh.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Tiêu Trần, Sở Vô Minh cũng không vòng vo mà mở miệng nói thẳng. Theo lời của hắn ta, trong Học viện Hoàng Thất của Vô Nguyệt Đế Quốc có một bí cảnh, mà bí cảnh chính là một tiểu thế giới độc lập. Bước vào trong đó giống như bước vào một vòng luân hồi vô tận. Ở bên trong, mọi người giống như được tái sinh, bắt đầu một cuộc sống mới. Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều là giả.
Mà cũng chính ở trong vòng luân hồi giả lập này, võ giả có thể tìm con đường võ đạo tốt hơn của riêng mình, vì vậy hầu hết võ giả Thiên Nhân Cảnh ở Vô Nguyệt Đế Quốc đều tìm tới đây để đột phá Vấn Đạo Cảnh, mà cái bí cảnh đó được hoàng thất gọi là Đạo chi lộ.
Sở Vô Minh giới thiệu sơ qua với Tiêu Trần về tình huống trong Đạo chi lộ. Đối với việc này Tiêu Trần cảm thấy rất có hứng thú. Tuy rằng Tiêu Trần có thể đột phá Vấn Đạo Cảnh mà không cần dựa vào Đạo Chi Lộ, nhưng như vậy nhất định sẽ rất lãng phí thời gian. Mà hiện tại Sở Vô Minh lại nói năm ngày nữa Đạo Chi Lộ sẽ mở ra, vì vậy cho nên Tiêu Trần muốn tiến vào Đạo Chi Lộ.
Về điều kiện cần để tiến vào Đạo Chi Lộ, Tiêu Trần hoàn toàn không lo lắng chút nào. Có Sở Vô Minh ở đây, muốn tiến vào Đạo Chi Lộ cũng rất đơn giản.
Hàn huyên với Tiêu Trần ước chừng một canh giờ, Sở Vô Minh đứng dậy cáo từ. Có điều lúc sắp đi hắn ta lại nhắc nhở Tiêu Trần, ngày mai chính là Thiên Tứ đại điển, đừng quên thời gian.
Nghe Sở Vô Minh nhắc nhở, Tiêu Trần mỉm cười gật đầu. Sau khi Sở Vô Minh đi, Tiêu Trần bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, Phần Thiên Chua Te mang Tiêu Trần và Trương Kỳ rời khỏi Thiên Thần Cư tiến đến hoàng cung.
Trong hoàng cung có một tòa Đăng Thiên Đài chuyên dùng để cử hành đủ loại nghi thức khác nhau, hiển nhiên Thiên Tứ đại điển cũng vậy.
Sắc trời chỉ vừa hửng sáng, các đại thần quyền uy ở Vô Nguyệt Đế Quốc đã lần lượt xuất hiện.
Hàng nghìn danh tự nhân và cung nữ bận rộn qua lại, mà ở bên dưới Đăng Thiên đài đã có hàng ngàn tấm bàn thấp và đệm hương bồ để các vị đại nhân trong cung an vị.
Thái giám sẽ hô lớn mỗi khi có người đến đồng thời sẽ có cung nữ chuyên môn dẫn bọn hắn đến chỗ ngồi của mình.
Người đến càng ngày càng đông, tất cả triều thần và các gia tộc quyền thế của Vô Nguyệt Đế Quốc đều đã tụ tập ở đây. Thiên Tứ đại điện sắc phong cho Thái thượng hoàng là sự kiện quan trọng nhất của toàn bộ Vô Nguyệt Đế Quốc, không ai dám vắng mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!