Bất kỳ một người cha nào cũng đều hy vọng nhi tử của mình có thể thành tài, mong nhi nữ có thể cá chép hóa rồng, đây là tâm nguyện của mỗi một bậc phụ mẫu. Thế nhưng đối với Sở Mục mà nói, bởi vì nhi tử mà hắn sinh ra đều vô cùng ưu tú, vì vậy cho nên mới tạo thành cục diện hiện giờ.
Ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, mà vị trí Thái tử cũng chỉ có một, nhưng Sở Mục lại có tổng cộng chín nhi tử và bốn nữ nhi. Nữ nhi thì không cần phải nói, tuy nhiên chín nhi tử này lại làm cho Sở Mục vừa kiêu ngạo vừa đau đầu, nhất là ba người Sở Vô Khuyết, Sở Vô Song và Sở Vô Minh.
Năng lực của ba người bọn hắn đều cực kỳ xuất chúng, hoàn toàn xứng với ngôi vị Thái tử. Thế nhưng cổ nhân có câu một núi không thể chứa hai hổ, cũng bởi vì đồng thời có ba nhi tử ưu tú như vậy, hơn nữa cả ba người bọn hắn đều mơ ước vị trí Thái tử.
Cho nên cứ cái đà này, nếu Sở Mục sắc phong một người trong số đó thì chắc chắn hai người còn lại sẽ không phục.
Bởi vì biết cả ba sẽ không dễ dàng buông tha vị trí Thái tử, Sở Mục mới để mặc bọn hắn tự mình tranh đoạt. Đến cuối cùng, cho dù ai là người có thể thành công bước lên vị trí Thái tử thì những người khác cũng sẽ không có nửa câu oán hận.
Ý nghĩ của Sở Mục là cạnh tranh công bằng, người có năng lực thì ở lại, kẻ khác ắt sẽ tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên, có một điểm mà có lẽ Sở Mục không ý thức được. Đó chính là ông ta làm như vậy với tư cách là một người cha thì không có gì đáng trách, nhưng đối với một vị hoàng đế thì cách làm này lại cực kỳ nguy hiểm.
Hoàng tử tranh quyền là chuyện có thể động đến căn cơ của quốc gia, nếu đổi lại là một vị hoàng đế khác thì có lẽ sẽ không lựa chọn như vậy, mà trực tiếp sắc phong Thái tử. Những vị hoàng tử khác không phục thì cứ phế bỏ là được.
Nhưng hiển nhiên Sở Mục không làm được điều này, tất cả hoàng tử đều là con của ông ta. Bắt ông ta phải ra tay với bất kỳ một hoàng tử nào, Sở Mục đều không lam được. Nhung cung vì ong ta mem long cho nen moi tao thanh cuc diện tranh quyền vô cùng hỗn loạn giữa các vị hoàng tử trong Vô Nguyệt Đế Quốc hiện giờ.
Sở Mục nhìn that sau vao So Vô Minh, cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người đi thẳng.
Nhìn Sở Mục chậm rãi rời đi, đay là bậc đe vương nắm trong tay Vô Nguyệt Đế Quốc, trong mắt Tiêu Trần hiện lên một chút khác lạ. Tuy rằng hắn chưa có cơ hội tiếp xúc với Sở Mục nhưng nhìn thái độ của ông ta đối với ba người Sở Vô Minh, người này thật sự không thích hợp trở thành một vị đế vương. Bởi vì Sở Mục quá mềm lòng, nhất là đối với thân nhân nhi nữ.
Đế vương gia là vô tình máu lạnh nhất, đây là cách nói đã lưu truyền từ xưa đến nay. Những lời này cũng không phải không có cái lý của nó. Thân là đế vương, tâm địa thiện lương có thể có, nhưng tính cách yếu đuối như vậy thì không nên.
Mặc kệ các hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, đây vốn là một sai lầm cực lớn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Sở Mục thì cho đến bây giờ ông ta cũng không hề có ý ngăn cản chuyện này.
Quá mức mềm lòng, không có sự quyết đoán sát phạt của một bậc đế vương, cho nên Tiêu Trần mới có thể nói Sở Mục không thích hợp ngồi trên đế vị chí cao vô thượng.
Đương nhiên, những lời này Tiêu Trần sẽ không nói với người khác. Sau khi Sở Mục rời đi, ánh mắt Sở Vô Minh lại tập trung vào hai gã thái giám ngăn cản mình trước đó.
Nhận thấy ánh mắt Sở Vô Minh đang nhìn chằm chằm vào mình, hai gã thái giám lập tức biến sắc. Thế nhưng bọn hắn còn chưa kịp nói gì, Sở Vô Minh đã lập tức lạnh giọng quát lớn: "Hai tên cẩu nô tài, ngay cả bổn cung mà cũng dám ngăn cản. Nếu hôm nay bổn cung không hành quyết các ngươi ngay tại đây thì ngày sau còn biết để mặt mũi ở đâu nữa! Người đâu, bắt hai cẩu nô tài không biết tôn ti này lại cho ta. "
Sở Mục vừa đi, Sở Vô Minh lập tức làm khó. Về phần mục tiêu là ai, đương nhiên là nhằm vào Sở Vô Song. Hắn ta biết hai gã thái giám này là người của Sở Vô Song từ lâu. Hiện giờ Sở Vô Minh muốn chém giết bọn họ ngay tại đây, không thể nghi ngờ nó đồng nghĩa với việc muốn nhắn nhủ với Sở Vô Song một điều: ngày sau Sở Vô Minh ta không còn là người mà ngươi có thể tùy ý gây sự được nữa.
Nghe thấy lời này của Sở Vô Minh, mấy tên Cấm vệ quân phía sau lập tức sải bước tiến lên định tom lấy hai gã thái giam, nhưng đung luc nay Sở Vô Song lại ra mặt quát lớn:
"Sở Vô Minh, ngươi có ý gì, nơi này chính là Vũ Hòa Cung, há là nơi để ngươi càn rỡ."
Sở Vô Song đứng ra ngan cản, tất nhiên han ta không thể để cho Sở Vô Minh giết chết hai gã thái giám. Cũng không phải vì tính mạng của bọn hắn quan trọng đến mức nào, mà bởi vì chuyện này liên quan đến thể diện của hắn ta. Nếu hôm nay hắn ta để cho Sở Vô Minh giết hai gã này thì Sở Vô Song hắn sẽ mất hết thể diện.
Hai huynh đệ trợn mắt nhìn nhau. Đối diện với sự ngăn cản của Sở Vô Song, Sở Vô Minh lạnh lùng bật cười: "Nhị ca, hai tên nô tài này dám khinh thường người của hoàng thất. Hôm nay ta muốn dạy cho chúng biết thế nào là tôn ti, cớ sao nhị ca lại ngăn trở? "
"Sở Vô Minh, đừng tưởng rằng bổn cung không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có ta ở chỗ này thì ngươi đừng hòng làm càn." Nghe cái cớ của này của Sở Vô Minh, Sở Vô Song giận dữ quát.
Hắn ta tuyệt đối sẽ không tránh ra. Sở Vô Minh thấy thế bèn quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần. Hai người nhìn nhau, rất nhanh Tiêu Trần đã hiểu được ý tứ của Sở Vô Minh, hắn ta muốn Trương Kỳ ra tay.
Đối mặt với sự ngăn cản của Sở Vô Song, mà chắc hẳn hắn cũng có cảnh vệ quân của riêng mình đang ẩn nấp chung quanh, vậy thì cũng chỉ có Trương Kỳ là cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp thì mới có thể đánh chết hai thái giám dưới sự bảo hộ của Sở Vô Song mà thôi.
Hiểu được ý của Sở Vô Minh, Tiêu Trần khẽ gật đầu với người đang đứng bên cạnh. Thấy vậy, Trương Kỳ lập tức bước ra, trong nháy mắt đã bước đến chỗ Sở Vô Song.
Thân là cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp, Trương Kỳ muốn giết người thì không một ai ở đây có thể ngăn cản được. Ông ta không chút do dự nhẹ nhàng chỉ hai ngón tay. Cũng trong lúc Trương Kỳ xuất thủ, Sở Vô Song đứng phía sau giận dữ quát lớn: "Sở Vô Minh, ngươi nhất quyết muốn ta và ngươi không chết không thôi sao?"
Mắt thấy chính mình đã ra mặt ngăn cản nhưng Sở Vô Minh vẫn muốn đánh chết hai thái giám kia, có thể tưởng tượng lửa giận trong lòng Sở Vô Song đang bốc cao đến đâu.