Giọng nói của Sở Vô Minh hết sức kiên định, không hề giống đùa vui chút nào. Ngô Vận cũng không nghi ngờ, nếu Ngô Đức thật sự không thể thực hiện được yêu cầu của Tiêu Trần thì chắc chắn Ngô Đức sẽ phải chết.
Vội vàng hạ thấp người hành lễ, Ngô Vận trả lời với giọng điệu cung kính: "Điện hạ yên tâm, sự tình đã được xử lý xong. Ngay cả lão đầu ở Vô Trần Cư nô gia và Ngô Đức cũng đã tự mình bái phỏng và nhận được sự tha thứ của ông ta rồi, vả lại cũng đã bồi thường xong xuôi."
Nghe Ngô Vận trả lời, lúc này sắc mặt của Sở Vô Minh mới chuyển biến tốt hơn một chút. Hắn ta khẽ gật đầu nói: "Như vậy thì tốt, nhưng mà bổn cung nói trước, nếu như Tiêu Trần huynh không vui, bất cứ lúc nào bổn cung cũng có thể lấy đầu Ngô Đức.”
Cho dù là hoan thanh yêu cầu của Tiêu Trần nhưng còn phải xem ý của Tiêu Trần như thế nào đã. Nếu như Tiêu Trần không hài lòng thì Ngô Đức vẫn phải chết.
Nghe Sở Vô Minh nói thế, Ngô Vận gật đầu đáp ứng. Tuy nhiên trong lòng nàng ta vẫn hơi nghi hoặc, vì sao Sở Vô Minh đi đến Thiên Thần Cư một chuyến lại trở nên yêu mến Tiêu Trần như thế, thậm chí có thể nói là lấy lòng Tiêu Trần. Nghi vấn này đã tồn tại trong lòng Ngô Vận mấy ngày nay rồi.
Đưong nhiên như vậy cung bởi vì Sở Vô Minh không noi chuyen Phần Thiên Chúa Tể cho Ngô Vận biết, bằng không chắc chắn nàng ta sẽ hiểu rõ hết thảy. Đối với Sở Vô Minh mà nói ... một Đạo Hoàng Cảnh đại năng quan trọng như thế nào, điều này không cần nói cũng biết.
Sau khi bồi Sở Vô Minh, hai người đi đến hậu viện. Có lẽ là nghĩ rằng mấy ngày nay đối xử với Ngô Vận quá hung dữ, vừa đi Sở Vô Minh vừa nhàn nhạt mở miệng: "Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể đắc tội Tiêu Trần, còn có Thiên Thần Cư sau lưng hắn. Thúc phụ của Tiêu Trần chính là một vị Đạo Hoàng Cảnh đại năng. Lần này bổn cung có thể leo lên vị trí Thái tử hay không hoàn toàn dựa vào Tiêu Trần và thúc phụ của hắn."
Sở Vô Minh noi chuyen Thiên Thần Cu cho Ngô Van nghe. Đầu tiên Ngô Vận sửng sốt, nàng ta chưa từng nghĩ tới trong Thiên Thần Cư vậy mà lại có một Đạo Hoàng Cảnh đại năng tồn tại. Mãi cho đến bây giờ Ngô Vận mới hiểu ra vì sao Sở Vô Minh lại lấy lòng Tiêu Trần như thế.
Đã thương lượng xong thời gian đi đến Đế Đô, sáng sớm hôm sau, Sở Vô Minh tự mình tới Thiên Thần Cư nghênh tiếp Phần Thiên Chúa Tể.
Ngay khi ba người Phần Thiên Chúa Tể, Tiêu Trần và Trương Kỳ chuẩn bị leo lên xe ngựa, lão giả được Tiêu Trần cứu trước đó cũng vội vàng đi tới từ trong viện, quỳ gối trước mặt Tiêu Trần, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Lão nô dập đầu tạ ơn ân cứu mạng của công tử."
Sau khi được Tiêu Trần cứu, lão nhân gia vẫn luôn ở lại Thiên Thần Cư. Lúc này thấy Tiêu Trần muốn đi, ông ta lại mặc kệ hết thảy quỳ gối trước mặt Tiêu Trần nói lời cảm tạ.
Đưa tay đỡ lão giả đứng day, vốn dĩ Tiêu Trần định chờ sau khi thương thế của ông ta lành hẳn rồi mới rời đi. Tuy nhiên hôm nay ông ta chỉ còn một thân một mình ở đây, hơn nữa còn muốn báo ân, nói cái gì cũng không chịu rời khỏi Thiên Thần Cư, nguyện ý đi theo làm tuỳ tùng cho Tiêu Trần. Đối với chuyện này, Tiêu Trần rất bất đắc dĩ, sau đó đành phải để lão nhân làm công việc quản gia.
Mà lão nhân này cũng vừa vặn giúp Tiêu Trần một đại ân, sau này mọi người phải đến Đế Đô, vậy thì Thiên Thần Cư ở thành Nguyệt Tích sẽ trống trải. Có lão nhân ở nơi này cũng có thể bớt đi không ít chuyện. Đồng thời Tiêu Trần cũng tương đối tin tưởng lão nhân, cho nên Tiêu Trần cũng rất yên tâm để hắn đến trông giữ Vô Trần Cư ở thành Tích Nguyệt.
Trấn an lão nhân mấy câu, Tiêu Trần và Phần Thiên Chúa Tể lên xe ngựa. Toàn bộ quá trình Tiêu Trần cũng không hỏi bất cứ câu nào về Ngô Đức. Trong mắt Tiêu Trần, Ngô Đức tuyệt đối không có gan dám lừa gạt hắn. Hơn nữa lão nhân cũng đã nói với hắn trước đó Ngô Đức tìm đến, lão nhân đã tha thứ cho Ngô Đức rồi, khẳng định là những người khác cũng như thế.
Mà nếu Ngô Đức đa thực hiện yeu cầu của mình xong, hiển nhiên Tiêu Trần cũng lười chấp nhặt với hắn.
Trên đường đến Đế Đô, bốn người Tiêu Trần, Phần Thiên Chúa Tể, Sở Vô Minh, còn có Ngô Vận ngồi trong xe ngựa. Còn Đỗ Thành Phong và Trương Kỳ thì cưỡi long mã.
Bọn hắn rời khỏi thành Nguyệt Tích. Lộ trình đi từ thành Nguyệt Tích đến Đế Đô rất xa xôi, bọn hắn cũng không thể nào cưỡi ngựa suốt được, thay vào đó là thông qua truyền tống trận.
Ở Thiên Hà lục địa, truyền tống trận cực kỳ phổ biến. Hầu như các thành trì hơi lớn một chút đều có truyền tống trận tồn tại. Mà toàn bộ ba mươi hai tòa thành trì của Vô Nguyệt Đế Quốc đều có phù trận truyền tống của riêng mình. Ở thành Hắc Sơn cách thành Nguyệt Tích một ngày đường có một toà phù trận truyền tống. Bọn hắn đi xe ngựa đến thành Hắc Sơn, sau đó sẽ dùng phù trận truyền tống đi đến Đế Đô, như vậy thì chỉ cần một ngày đường là có thể đến Đế Đô.
Không thể không nói, ở nhiều khía cạnh thì Thiên Hạ lục địa đã vượt xa Thiên Thần lục địa, ví dụ như phù trận truyền tống này. Mà chính bởi vì có phù trận truyền tống, toàn bộ Thiên Hà lục địa đã xây dựng được một mạng lưới truyền tống vô cùng rộng lớn, như vậy thì võ giả đi lại cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn thế, bởi vì có phù trận truyền tống mà rất nhiều thế lực lớn ở Thiên Hà lục địa cũng không cần phải thuần dưỡng yêu thú phi hành. Bởi vì so với yêu thú phi hành mà nói, hiển nhiên là phù trận truyền tống càng thêm nhanh chóng.
Ở Thiên Hà lục địa có rất ít thế lực dùng yêu thú phi hành. Từ sáng đến tối lúc nào cũng có người từ thành Nguyệt Tích chạy đến thành Hắc Nguyệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!