Không còn ai dám khinh thường Tiêu Trần. Cùng lúc ấy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Trần bước đi một cách nhàn nhã đi tới chỗ sườn núi. Nơi mà Vương Hổ đã đợi ở đây từ sớm.
Xung quanh tập trung rất nhiều đệ tử ngoại môn, tất cả bọn họ đều muốn xem thử cuối cùng Tiêu Trần sẽ xử lý như thế nào khi đối mặt với đệ nhất ngoại môn Vương Hổ.
“Tiêu Trần, ngươi cẩn thận một chút. Ta đoán Vương Hổ chắc là đã áp chế tu vi. Nếu không thì với thực lực của hắn, thì chắc đã sớm đột phá Huyền Nguyên Cảnh, tiến vào nội môn rồi…”
Thấy Tiêu Trần đi tới, mấy người Mạc Kiệt chủ động tiến lên đón. Vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự lo lắng, nhắc nhở nói.
Tuy nói Tiêu Trần đã từng đánh bại Vương Hổ một lần, nhưng mà lần ấy là do Vương Hổ đã áp chế tu vi. Nhưng bây giờ Vương Hổ không cần làm vậy nữa, và cũng sẽ không áp chế tu vi một lần nữa. Vì thế, phải nói rằng trận chiến cực kỳ bất lợi đối với Tiêu Trần.
Nghe bọn người Mạc Kiệt có lòng tốt nhắc nhở, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Yên tâm…”
Kiếm pháp giống nhau được hai người thi triển ra lại đem đến hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Kiếm pháp Viêm Hỏa của Tiêu Trần rõ ràng là đã được tu luyện đến mức thành thục, uy lực bỏ xa Vương Hổ.
Vương Hổ nhìn thấy kiếm khí Viêm Hỏa chém lại phía mình, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch. Hắn sao cũng không nghĩ đến sẽ có kết quả như thế này. Vốn dĩ hắn ta còn cho rằng có thể hung hăng làm cho Tiêu Trần nhục nhã một phen ở kỳ khảo sát cuối năm.
Nhưng sự thật lại tát vào mặt hắn ta một bạt tay, thời gian một năm trôi đi. Tiêu Trần đã phát triển đến mức mà Vương Hổ không có cách nào có thể chống trả.