Chỉ còn lại Tiêu Trần ở trong đại sảnh, sau khi các kiêu vương lần lượt rời đi, Cửu Tiêu chúa tể nhìn Tiêu Trần nói: "Tiêu Trần, kế hoạch gì?"
Còn chưa biết kế hoạch của Tiêu Trần và những người khác. Sau khi nghe câu hỏi từ Cửu Tiêu chúa tể, Tiêu Trần cũng không dài dòng mà trả lời: “Tôi muốn lợi dụng Hạo Thiên và những người khác để giết Ma Hoàng bên phía tu ma giả? "
“Dùng Hạo Thiên và những người khác giết tu ma giả Ma Hoàng?” Không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Trần, Cửu Tiêu chúa tể bối rối hỏi.
"Đúng vậy, bọn người Hạo Thiên thân là những Ma Thánh thân truyên cao quý , địa vị của chúng cực kỳ cao tại tu ma giả. Bây giờ bọn họ đã bị chúng ta bắt. Đệ tử nghĩ, nếu sau khi chiến tranh bùng nổ, lấy tính mạng của bốn người Hạo Thiên bốn người, cho dù không thể để cho tu ma giả Ma Hoàng thỏa hiệp nhưng ít nhất có thể làm phân tâm bọn họ, để cho sư phụ có cơ hội bất ngờ giết chết hắn, miễn là chúng ta có thể giết dù chỉ là một Ma Hoàng thì ưu thế liền nghiêng về chúng ta. "
Khi nghe những lời của Tiêu Trần, các vị chúa tể bắt đầu trầm tư suy ngẫm.
Sau một lúc, Thiên Cơ chúa tể nhìn về phía Tiêu Trần và nói "Lấy tính mạng của Hạo Thiên và những người khác để đe dọa tu ma giả Ma Hoàng quả là một kế hoạch không tồi."
Kế hoạch của Tiêu Trần quả thực rất tốt, chí ít trước mắt xem như có vẻ không còn cách nào tốt hơn thế này, trong chiến tranh, không có chỗ cho một chút phân tâm, nếu thực sự có thể sử dụng Hạo Thiên và những người khác để ảnh hưởng đến tu ma giả Ma Hoàng, các chúa tể quả là có cơ hội lớn để giết chúng, dù sao thì các cường giả của Đạo Hoàng Cảnh Đại Năng của cả hai bên đều đã bị trọng thương, trong trường hợp này, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng sẽ chết người.
Thiên Cơ chúa tể là người đầu tiên đồng ý với kế hoạch của Tiêu Trần, nghe xong lời của hắn, Cửu Tiêu chúa tể bọn họ cũng lần lượt gật đầu đồng ý.
Cho đến bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, nếu thực sự có thể giết chết ngay cả một Ma Hoàng, số lượng Đạo Hoàng Cảnh Đại Năng của hai bên bị kéo ra, thế cục sẽ hoàn toàn đảo ngược.
Cũng không nên xem thường sự chênh lệch sức mạnh của một Đạo Hoàng Cảnh Đại Năng này. Ra thêm một Đạo Hoàng Cảnh Đại Năng, các vị chúa tể có thể cùng nhau bao vây các Ma Hoàng khác. Bằng cách này, lợi thế sẽ liên tục được mở rộng. Có hy vọng chiến thắng .
Chúng chúa tể đồng ý với kế hoạch của Tiêu Trần, Tiêu Trần liền nói.
"Đến lúc đó, Chúa tể chỉ cần chiến đấu như bình thường, ta áp giải bốn người Hạo Thiên đi lên tường thành. Một khi Ma Hoàng bị bốn người Hạo Thiên ảnh hưởng, chúa tể lập tức có thể nắm lấy cơ hội giết chết chúng."
Không cần chúa tể làm gì, nhiệm vụ duy nhất của chúng chúa tể là nắm bắt cơ hội, một khi Ma Hoàng bị ảnh hưởng bởi bốn người Hạo Thiên, chúa tể sẽ nắm bắt cơ hội và trực tiếp giết chúng Ma Hoàng.
Nghe được lời của Tiêu Trần, các chúa tể khẽ gật đầu, sau đó Tiêu Trần cũng không ở trong đại sảnh lâu bởi vì các chúa tể phải dưỡng thương và chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, Tiêu Trần nhanh chóng rút khỏi đại sảnh.
Kế hoạch đã được thực hiện, và các chúa tể cũng đồng ý, bước ra khỏi sảnh chính, một võ giả Vấn Đạo cảnh đã đợi sẵn ở đây từ rất sớm, dưới sự hướng dẫn của hắn, Tiêu Trần liền đi tới nơi ở tạm thời của tất cả mọi người.
Khi Tiêu Trần đến sân, Hoàng Phủ Ngạo và những người khác đã ở đây, bốn người Hạo Thiên cũng bị giam giữ ở đây.
Đối với đám người Tiêu Trần mà nói, Hạo Thiên và những người khác rất quan trọng, họ không thể phạm sai lầm vì vậy nhiệm vụ canh gác bốn người bọn họ đương nhiên chỉ có thể do Tiêu Trần và những người khác đảm nhận.
“Lâm Nặc sư đệ vẫn chưa trở lại? “Bước vào sân, Tiêu Trần liền hỏi Hoàng Phủ.
“Vẫn chưa.” Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Trần, Hoàng Phủ Ngạo đáp.
Trước cái chết của sư phụ mình là Man Thú chúa tể, có thể hiểu được nỗi thống khổ trong lòng của Lâm Nặc và những người khác. Ngay cả Long Thanh cũng bởi vì cái chết của tam đại Thú Hoàng mà bi thống vạn phần.
Liếc nhìn căn phòng nơi Hạo Thiên và những người khác đang bị giam giữ, sau đó Tiêu Trần bảo Hoàng Phủ Ngạo hãy trông giữ bọn hắn, chúng chúa tể đã đồng ý với kế hoạch của bản thân sau đó liền nhanh chân rời đi, để tế bái Bá Quyền chúa tể, Tiêu Trần đi thẳng đến linh đường của chúng chúa tể.
Bởi vì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, thi thể của Bá Quyền chúa tể và những người khác đương nhiên không được chôn cất, lúc này tất cả đều được cất trong nhà tang lễ, khi Tiêu Trần đến nhà tang lễ thì nhìn thấy Lâm Nặc, Hoang Cổ, Cố Mộ và Long Thanh. Bốn người này đang quỳ trước linh vị của Bá Quyền chúa tể.
Không nói gì nhiều, Tiêu Trần chậm rãi đi đến trước linh cữu và kính cẩn đặt một nén hương cho Bá Quyền chúa tể và những người khác, đối mặt với liên tiếp hành động của Tiêu Trần, Lâm Nặc không thèm để ý như thể mất hồn. Hốc mắt đỏ ứng trước linh cữu của sư phụ.
Từng trải qua cảm giác mất người thân, Tiêu Trần cũng hiểu rằng dù có lên tiếng man ủi vào lúc này thì bốn người Lâm Nặc cũng không nghe. Sau khi thắp hương cho Bá Quyền chúa tể xong, Tiêu Trần nói.
"Kế hoạch của chúng ta đã được chúng chúa tể đồng ý. Cuộc chiến tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất. Nếu chúng ta có thể lợi dụng bốn người Hạo Thiên để giết chết Ma Hoàng vậy chúng ta liền có thể báo thù cho Bá Quyền chúa tể, an ủi chúng chúa thể nơi suối vàng."
Giọng nói vừa dứt, không đợi bốn người đáp lại, Tiêu Trần đã đi thẳng ra khỏi nhà tang lễ, bốn người Lâm Nặc sau khi nghe những lời này, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kinh hỉ.