Giống như chúng Thiên kiêu, Tiêu Trần và những kiêu vương khác cũng quay về nơi ở của mình.
Thời gian thấp thoáng trôi qua, sớm đã đến nửa đêm, ban đêm ở Khóa Thiên Đại Trận khác với bên ngoài, vì có trận pháp nên có những kim quang nhạt chiếu xuống, mà những kim quang này chính là do trận pháp ở bên trên phát ra.
Bởi vì có kim quang nên cảnh đêm bên trong Khóa Thiên Đại Trận mang một vẻ đẹp kỳ ảo, cũng trong màn đêm mang ánh kim quang này, mười mấy tên hắc y Tu ma giả thiên kiêu dưới sự dẫn dắt của của Hạo Thiên và những Ma Thánh thân truyền lặng lẽ tiến vào thành.
Hạo Thiên không phát hiện ra chuyện gì bất thường, bọn họ đã từng đánh lén vào Thiên Thần lục địa, hôm nay bọn người Hạo Thiên lại mượn màn đêm lập lại chiêu cũ, nhưng bọn họ không biết kể từ khi tiến vào thành đã bị nhóm người Tiêu Trần nhận ra.
Nhìn như không hề có chút phòng bị nào nhưng chúng thiên kiêu của Thiên Thần lục địa luôn duy trì cảnh giác, khi Tu ma giả thiên kiêu vừa tiến vào chỗ của bọn họ, bọn họ đã lập tức nhận ra.
Buồn cười thay Tu ma giả Thiên kiêu lại không nhận ra, thậm chí Thập sư đệ Minh Triệt còn cười lạnh, nói với Hạo Thiên:
"Đại sư huynh, xem ra liên tục chiến đấu kịch liệt đã khiến bọn chúng mệt mỏi không chịu nổi, chút phòng bị cũng không có."
Tự cho Thiên Thần lục địa không phòng bị là đúng, nghe Minh Triệt nói vậy, Hạo Thiên chỉ cười nhẹ, nói: "Quãng thời gian chiến đấy ác liệt này quả thật khiến người ta mệt mỏi, ngay cả chúng ta còn mệt mỏi không chịu nổi vì vậy nên ta mới chọn đánh lén giữa đêm khuya."
Bọn họ căn bản không ý thức được đây là một cái bẫy mà Thiên Thần lục địa đặt ra, đương nhiên, lúc này đây, Hạo Thiên quả thật có chút giống với Tiêu Trần lúc trước.
Luận thiên phú, Hạo Thiên là người không thể chê vào đâu được, tuyệt đối có khả năng so sánh với cấp bậc Kiêu vương, nhưng luận về tính tình, sự khác biệt giữa Hạo Thiên và Tiêu Trần là rất lớn.
Cho đến tận bây giờ, Hạo Thiên vẫn nghĩ lần chiến đấu ở Thiên Thần lục địa chỉ là một chút trải nghiệm mà thôi, nhưng Tiêu Trần lại khác với suy nghĩ đơn giản của Hạo Thiên, từ lúc bắt đầu hắn đã xem đây là trận chiến một chết một còn.
Vậy nên Tiêu Trần không từ mọi thủ đoạn, mà Hạo Thiên thì vẫn đang cùng người khác bàn chuyện, tôi luyện tính tình của bản thân.
"Chuẩn bị động thủ, tận lực giết chết Thiên kiêu trẻ tuổi của Thiên Thần lục địa."
Hạo Thiên nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, đám người Tu ma giả Thiên kiêu lần lượt lẻn vào nơi ở của mọi người, rón ra rón rén đi đến từng gian phòng, cùng lúc đó, Hạo Thiên cũng đích thân đi động thủ với Tiêu Trần.
Cẩn thận đi trong màn đêm, biết rõ thực lực của Tiêu Trần nên Hạo Thiên cũng không hy vọng có thể đánh chết Tiêu Trần trong một lần, chỉ cần khiến hắn trọng thương cũng xem như đạt được mục đích của mình.
Hạo Thiên đến bên ngoài phòng Tiêu Trần mà không hề phát ra một chút tiếng động nào, Hạo Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy Tiêu Trần đang nhắm mắt ngồi, nhìn dáng vẻ như vậy hiển nhiên là đang chữa thương.
"Mạng sống đã như ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn chữa thương, đúng là một tên ngu xuẩn.…" Sát ý hiện lên trong mắt, Hạo Thiên thầm nghĩ.
Đã chiến đấu với Tiêu Trần hơn một tháng qua, cảnh tượng trước mắt này tuyệt đối là cơ hội tốt để Hạo Thiên ra tay, đủ khiến Tiêu Trần trọng thương trong lúc mất cảnh giác, muốn giết Tiêu Trần trong trận đấu lần sau cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hạo Thiên mừng thầm trong lòng, nhưng không hành động vội vàng mà âm thầm chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Qua khoảng trăm nhịp thở, thấy Tiêu Trần vẫn không nhúc nhích, Hạo Thiên đang nấp trong bóng tối đột nhiên mạnh mẽ vung ra một quyền, ngay thời điểm Hạo Thiên ra tay, hai mắt Tiêu Trần thình lình mở ra, ra vẻ khiếp sợ quát Hạo Thiên: "Hạo Thiên, ngươi thật hèn hạ…"
"Ha ha, muốn trách thì trách ngươi quá ngu xuẩn, trên chiến trường không nói hèn hạ hay không, tài nghệ không bằng người chỉ có thể nói ngươi ngu xuẩn, chết đi."
Đối mặt với sự gào thét của Tiêu Trần, Hạo Thiên lạnh giọng cười cười to, lập tức vung tới một quyền.
Thật ra ngay từ đầu Tiêu Trần đã phát hiện Hạo Thiên nên luôn duy trì trạng thái cảnh giác, Hạo Thiên vừa ra tay liền bày dáng vẻ khiếp sợ, chẳng qua là muốn khiến Hạo Thiên sao nhãng mà thôi.
Tinh tế nghiêng người né cú đánh của Hạo Thiên, nhưng Tiêu Trần vẫn phun ra một ngụm máu tươi, đương nhiên, ngụm máu là do Tiêu Trần cố ý phun ra, thật ra Tiêu Trần không hề bị thương.
Nhìn thấy Tiêu Trần phun ra một ngụm máu tươi, vẻ vui sướng trong mắt Hạo Thiên ngày càng đậm, tuy quyền vừa rồi không đánh trúng Tiêu Trần nhưng trong mắt Hạo Thiên, nhất định là do kình lực của mình làm Tiêu Trần bị thương.
Tiêu Trần thuận thế uống Tuyệt tức đan, hơi thở nhanh chóng trở nên yếu ớt, phối hợp với vết máu nơi khóe miệng khiến dáng vẻ hiện tại của Tiêu Trần rất giống bị trọng thương.
Cảm giác được hơi thở của Tiêu Trần dần yếu ớt, Hạo Thiên càng khẳng trong lòng rằng Tiêu Trần bị mình đả thương, một suy nghĩ táo bạo không thể khống chế hiện lên trong lòng Hạo Thiên.
Hôm nay, Tiêu Trần đã bị thương, đây khẳng định là cơ hội tốt nhất để đánh chết hắn. Sát ý trào dâng mãnh liệt trong lòng, động cơ giết người nồng đậm khiến Hạo Thiên bỏ qua một số nguy hiểm đang tiềm tàng.
"Tiêu Trần, đêm nay chính là ngày chết của ngươi." Hạo Thiên nhìn Tiêu Trần, lạnh giọng quát.
Đối mặt với cái quát lạnh lẽo của Hạo Thiên, Tiêu Trần biết hắn đã trúng kế, thầm mừng thầm trong lòng nhưng biểu cảm trên mặt lại là vẻ hoảng sợ và tức giận.
"Hạo Thiên, ngươi hèn hạ vô sỉ, rõ ràng là đánh lén ta, thù này ta nhớ kỹ, ngày sau tất báo."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!