Thế hệ trẻ hàng đầu của hai lục địa đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt, bắt đầu từ đỉnh tiêm thiên kiêu, đến tuyệt thế thiên kiêu, rồi đến kiêu vương đều tìm được đối thủ của mình, toàn bộ không gian đều trở thành chiến trường của thiên tiêu.
Là hai người trẻ tuổi đứng đầu hai lục địa, trận chiến giữa Tiêu Trần và Hạo Thiên hiển nhiên là mạnh nhất. Hai người bọn họ mỗi người có một thế mạnh riêng.
Xích diễm kiếm pháp.
Ảnh sát kiếm.
Phong lôi kiếm pháp.
Hai chiêu thức kiếm thuật đa dạng được cả hai thi triển, đến kiếm pháp võ thuật thông thường đến tay hai người lúc này uy lực đã không thể so sánh nổi. Ngoại trừ đấu giữa kiếm chiêu và kiếm pháp, kiếm khí của hai người cũng không ngừng va chạm.
Từng đạo kiếm khí đều đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, đều chạm tới ngưỡng kiếm ý, va chạm như vậy khiến cho trong vòng mười dặm chung quanh hai người không ai có thể tới gần.
Với hàng trăm chiêu được tung ra trong trận chiến khốc liệt, Hạo Thiên đã phải sửng sốt trước sức chiến đấu của Tiêu Trần, hắn xứng đáng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Thiên Thần lục địa, thực lực thực sự rất mạnh thậm trí còn nằm ngoài cả dự đoán của Hạo Thiên, hắn so với Hạo Thiên hoàn toàn tương xứng.
Có chút không rõ lắm, làm thế nào mà một lục địa không có thánh nhân lại có thể sinh ra nhiều thiên kiêu trẻ như vậy, không chỉ Tiêu Trần mà còn những người khác, như Long Thanh, Trần Lăng, Cô Độc Vô Nhai, Hoàng Phủ Ngạo và những người khác khi đối mặt với những đối thủ tương xứng cũng không bị mất thế thượng phong dù chỉ một chút.
Phải biết Hạo Thiên và những người khác là Ma Thánh thân truyền, họ được Thánh giả dạy dỗ tu luyện còn Tiêu Trần và những người khác ở Thiên Thần lục địa không có thánh nhân nào cả, bọn hắn nhiều nhất cũng là được chỉ bảo bởi Đạo Hoàng Cảnh đại năng nhưng cho dù như vậy, thực lực của Tiêu Trần và những người khác cũng không hề yếu hơn những Ma Thánh thân truyền của bọn hắn, chẳng lẽ nói rằng a Tiêu Trần và những người khác có thiên phú cao hơn những Ma Thánh thân truyền bọn họ sao?
Trong lòng Hạo Thiên dần dần hiện lên một tia kinh ngạc nhưng ngược lại hắn lại càng thêm phấn khích, gặp phải đối thủ như Tiêu Trần, Hạo Thiên cuối cùng cũng có thể dùng hết sức chiến đấu một trận.
Nhiều loại võ thuật khác nhau xuất hiện trên bầu trời mà hậu quả kinh khủng của trận chiến đã càn quét đại địa.
Trận chiến trở nên căng thẳng hơn, đặc biệt là giữa Tiêu Trần và Hạo Thiên, những thanh kiếm trên tay họ liên tục chạm vào nhau, các thế võ khác nhau lần lượt xuất hiện. Cũng chính vì vậy mà trong lúc kích chiến, Tiêu Trần và Hạo Thiên đều dần lâm vào trong trạng thái khó hiểu.
Đối với trận chiến trước mặt, mọi hành động của hai người đều do bản năng điều khiển, giống như đối mặt với sự tấn công của đối phương mà không suy nghĩ gì cả, cơ thể sẽ phản ứng tự nhiên cả khi tấn công cũng vậy.
Đồng thời, vì cùng bị cuốn vào trạng thái này nên cả hai luồng kiếm khí của Tiêu Trần và Hạo Thiên đều bắt đầu thay đổi, kiếm khí uy thế nghiêm nghị xung quanh hai người dần biến mất không còn tung hoành giống như lúc trước, cũng giống sóng gió biển động bỗng nhiên an tĩnh lại, biển không còn sóng chính là tĩnh như gương.
Thay đổi như vậy nhưng Tiêu Trần và Hạo Thiên đều không nhận ra, lúc này hai người họ như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, một thế giới chỉ có bản thân và thanh kiếm.
Trong trạng thái như vậy, tốc độ xuất thủ của hai người càng lúc càng nhanh, đồng thời kiếm khí của bọn họ cũng không ngừng tiêu tán, sau một phần tư giờ, hai người đều không có chút dấu vết của kiếm khí trong cơ thể, nhất thời dường như đã trở thành hai người bình thường không có một chút tu luyện căn bản.
Tuy nhiên, chỉ cần quan sát kỹ, không khó để phát hiện ra rằng mặc dù sức mạnh trước đây không còn, nhưng vẫn có một loại khí cảnh không rõ ràng xung quanh Tiêu Trần và Hạo Thiên mà trận chiến giữa hai người càng trở nên nguy hiểm và khốc liệt.
Không còn cầu khẩn giống như lúc trước, lúc này thanh trường kiếm trong tay hai người vô cùng khôn ngoan biết cách tấn công khiến đối thủ không thể phòng bị.
Đây là một sự biến hóa về chất, bởi vì trận chiến khốc liệt, cả Tiêu Trần và Hạo Thiên đều đột phá, không phải đột phá cảnh giới tu luyện mà là đột phá kiếm ý.
Đã chạm ngưỡng kiếm ý nhưng giờ vì trận chiến khốc liệt như vậy, hai người bọn họ đồng thời lĩnh ngộ và thành công chuyển đổi kiếm ý cấp đại viên mãn.
Kiếm khí là quá trình đầu tiên để kiếm sĩ lĩnh ngộ. Bằng cách lĩnh ngộ linh khí của kiếm, kiếm sĩ có thể cải thiện đáng kể khả năng tấn công của mình. Một người phối hợp thi triển kiếm khí và võ thuật có thể nâng cao uy lực sát thương. Hơn nữa, ngay cả khi không sử dụng võ công, chỉ là một nhát chém bình thường bằng kiếm, cũng có thể gây sát thương lớn cho đối thủ thông qua hào quang của kiếm.
Mà kiếm khí không gây đau đớn, mặc dù nó vẫn giữ được khả năng tấn công mạnh mẽ của hào quang kiếm nhưng nó thiên về sự biến đổi trong hiểu biết của kiếm sĩ về kiếm đạo.
Kiếm ý, một cách giải thích phổ biến hơn là ý chí của thanh kiếm, ý chí của thanh kiếm và sự hiểu biết về ý định kiếm của kiếm sĩ đã lên một cấp độ cao hơn.
Một người kiếm sĩ có được kiếm ý thì long của hắn là một thanh kiếm, mọi thứ trên đời đều có thể là một thanh kiếm, một cành cây, thậm chí là cỏ dại bên đường, chỉ cần bạn có kiếm ý liền có thể sử dụng nó như một thanh kiếm. Có kiếm ý trong tay, mọi thứ trên đời đều có thể là kiếm của hắn.
.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!