Ròng rã để lại bảy tổ hạt giống ngũ hành đạo niệm. Tiêu Trần lại tái độ bế quan, lần này muốn tự mình nhất cử đột phá Địa minh Cảnh đại viên mãn, sau đó vì đột phá mà chuẩn bị.
Thiên Nhân Cảnh này đã là thể cực hạn rồi, toàn thân đã được tôi luyện đến mức giới hạn, nhưng mà đây cũng là lúc để chuẩn bị tiếp xúc cho những ngày sau, chỉ có thể tự mình tôi luyện đến mức cực hạn, chỉ như vậy mới có thể có đủ tư cách chạm tới ngưỡng cửa của đạo, sau đó đường đường chính chính trở thành Vấn Đạo Cảnh Cường Giả.
Hạt giống Ngũ Hành Đạo niệm từng tổ từng bị Tiêu Trần nuốt vào trong bụng, ròng rã suốt bảy canh giờ, sau khi bảy tổ Ngũ Hành Đạo hạt giống đạo niệm đã bị Tiêu Trần luyện hoá, ranh giới của Địa Minh Cảnh đại viên mãn cuối cùng mới được hoá giải.
Cuối cùng cũng thành công rồi, chỉ có điều tiêu hao nhiều năng lượng bảy tổ, trước khi nghĩ Tiêu Trần từ một con đường Địa Minh Cảnh Tiểu Thành lao đến Địa Minh Cảnh Tiểu Viên Mãn cũng chỉ vẻn vẹn dùng sáu tổ hạt giống Ngũ Hành Đạo niệm. Nhưng mà hiện tại, chẳng qua chỉ là một cảnh giới mà đã dùng hết bảy tổ, điều này cũng chứng minh, muốn lợi dụng hạt giống đạo niệm để đột phá, càng về sau lại càng yêu cầu cần hạt giống đạo niệm càng nhiều, khó có thể tưởng tượng được muốn phá vỡ Thiên Nhân Cảnh này cần đến bao nhiêu hạt giống đạo niệm mới chống đỡ được. Suy cho cùng, ranh giới của Đại cảnh Giới khác xa so với ranh giới của Tiểu Cảnh Giới. Đặc biệt là sự lĩnh ngộ đối với võ đạo kia bản chất càng có thay đổi.
Trong lòng có chút bất lực, nhưng Tiêu Trần đã nhanh chóng dập tắt từng cảm xúc của mình lại. Lúc này không phải là lúc để nghĩ tới điều này, vả lại giờ đang ở Ngũ Hành Đạo Cung rồi, dù có khó đến đâu cũng phải tự mình tìm kiếm thời cơ để phá vỡ Thiên Nhân Cảnh, nếu không sẽ lãng phí cơ duyên này.
Phải mất đến năm ngày, Tiêu Trần phá vỡ thành công Địa Minh Cảnh Đại Viên Mãn. Hiện tại, cuối cùng cũng có thể động thủ với một Bộ lạc cỡ trung rồi.
Bộ lạc cỡ trung cuối cùng này tên là Bộ lạc Khả Thanh. Thủ Lĩnh của Bộ lạc Khả Thanh được biết đến là một Thiên Quỷ vô cùng mạnh. Hơn nữa, Bộ lạc Khả Thanh có đến mười tên Thiên Quỷ trấn giữ. Thật ra, sức mạnh của nó đã vượt qua tổng ba bộ tộc cỡ trung trước đó.
Nghe nói Tiêu Trần muốn hạ thủ với Bộ lạc Khả Thanh, Mộc Phong đợi những Thiên Kiêu khác lần này thái độ đều khác thường, nghiễm nhiên không ủng hộ, và vẻ mặt nghiêm trọng nói với từng người một.
“Yêu Kiếm Kiêu Vương, bộ tộc Khả Thanh này không hề đơn giản, với sức mạnh hiện tại của chúng ta, rất khó để đánh bại họ.”
“Đúng vậy, Bộ lạc Khả Thanh có tiếng là có mười Thiên Quỷ, hơn nữa danh tiếng thủ lĩnh Bộ lạc Khả Thanh được cho là Thiên Quỷ mạnh nhất, và chúng ta ở đây chỉ có Kiêu Vương mới có thể giết được Thiên Quỷ, nếu tuỳ tiện hạ thủ với Bộ lạc Khả Thanh, chẳng phải có chút mạo hiểm sao?”
“Yêu Kiếm Kiêu Vương, chi bằng bây giờ chúng ta tìm một Kiêu Vương khác, đợi đến sau khi tụ hợp lại rồi ra tay với Bộ lạc Khả Thanh, thế nào?”
Sức mạnh của bộ tộc Khả Thanh làm cho trong lòng những Thiên Kiêu không yên. Niệm Quỷ ở cấp địa minh cảnh còn dễ, nếu những Thiên yêu liên thủ với nhau thì không có gì đáng lo ngại, nhưng mà mười tên Thiên Quỷ đó rất phiền phức, rốt cuộc trong số bọn họ cũng chỉ có Tiêu Trần mới đủ khả năng giết Thiên Quỷ, những người khác thì không đủ thực lực để có thể giết Thiên Quỷ.
Hơn nữa, cho dù Mộc Phong đợi ngũ danh tuyệt thế thiên kiều ra tay kiềm hãm năm tên Thiên Quỷ, nhưng chỉ có thể kiềm chế thôi, hơn nữa nếu không có Mộc Phong và ngũ danh tuyệt thế thiên kiều, phần còn lại của Thiên Kiêu chắc chắn không thể ngăn cản nổi Niệm Quỷ Địa Minh Cảnh của Bộ lạc Khả Thanh.
Nói đi nói lại, muốn tấn công Bộ lạc Khả Thanh, Tiêu Trần phải cần có sức mạnh giết mười tên Thiên Quỷ mới có khả năng thành công được, nếu không một khi Tiêu Trần bị đánh bại, hoặc gục xuống, vậy thì tất cả mọi người đều phải chết.
Thoạt nhìn, tỉ lệ chiến thắng là rất nhỏ, đối mặt với những Thiên Kiêu khuyên can, Tiêu Trần không hề tức giận, mỗi người đều có lý do của riêng mình, nhưng mà có một điều họ đã lầm, đó là họ đã đánh giá sai năng lực của Tiêu Trần.
Một đánh mười, ai nói không thể thắng được? Chỉ cần Tiêu Trần có thể giết chết mười Thiên Quỷ của bộ tộc Khả Thanh, kết quả của trận chiến này không có gì thay đổi được, ắt sẽ thắng.
Giơ tay áp xuống, ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó Tiêu Trần nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng về trận chiến này, cứ giao Thiên Quỷ ta , phần còn lại các vị tự quyết định, mỗi người làm đúng việc của mình, trận chiến này ắt sẽ thắng.”
Không có ý định bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy Tiêu Trần đã lên tiếng, mặc dù Mộc Phong và những người khác vẫn lo lắng nhưng cũng không nói gì thêm, vả lại nếu có tiếp tục nói thì Tiêu Trần cũng không hài lòng.
Đã quyết định muốn tấn công Bộ lạc Khả Thanh, hôm đó Tiêu Trần dẫn theo chúng Thiên Kiêu rời khỏi Bộ lạc Đa Phúc, nhìn Tiểu Trần và những người khác rời đi, Đa Phúc nhìn theo bóng lưng của Tiêu Trần, trên mặt họ lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Hắn thực sự không thể ngờ tới, Tiêu Trần chỉ dựa vào điều này mà dám tấn công Bộ lạc Khả Thanh, trong địa phận này bộ tộc Khả thanh là bộ tộc lớn thứ hai ở nơi này, mặc dù sức mạnh so với Bộ lạc Dạ Thực thì không mạnh bằng, nhưng cũng không thể đánh giá thấp được.
“Phụ thân thật sự rất to gan.” Thở phào một hơi, Đa Phúc tự nói với chính mình.
Ngay cả Đa Phúc cũng không có tự tin vào trận chiến này, khi Tiêu Trần cùng với nhóm người đã đến bên ngoài Bộ lạc Khả Thanh, Tiêu Trần nhìn thấy sắc mặt không tốt của những Thiên Kiêu, sắc mặt Tiêu Trần bình tĩnh nói: “Chỉ có một yêu cầu, chỉ cần làm tốt việc của mình, không cần quan tâm đến người khác, thì trận chiến này ắt sẽ thắng.”
Lời nói chứa đầy sự tự tin và mạnh mẽ, nghe những lời nói này, Mộc Phong và những Thiên Kiêu khác lặng lẽ gật đầu, trong lòng vẫn không yên, rốt cuộc sự tự tin này của Tiêu Trần đến từ đâu, muốn biết thì đối đầu với Thiên Quỷ của Bộ lạc Khả Thanh sẽ rõ, không có ai có thể giúp được Tiêu Trần, mọi thứ chỉ có thể phụ thuộc vào chính Tiêu Trần.