Mạc Kiệt không chú ý tới Tề Nghiên, vừa nói, hắn ta vừa bước nhanh đến trước mặt Tiêu Trần, nghe Mạc Kiệt nói lời này, Tiêu Trần không ngừng nháy mắt về phía hắn ta, chỉ có điều người này không ý thức được nguy hiểm đang đến gần chút nào, vẫn nói ra hết ra như vậy.
Xong đời, hôm nay chắc chắn xong đời, trong thâm tâm Tiêu Trần âm thầm cầu nguyện cho Mạc Kiệt, khi Mạc Kiệt chậm rãi nói, Tề Nghiên đứng đằng sau rốt cục cũng mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh không nghe ra có điều gì tức giận, chỉ là Tề Nghiên vừa nói dứt lời, cả người Mạc Kiệt sững sờ ngay tại chỗ, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng ngưng lại.
“Vị sư đệ này, ta mang tiểu sư đệ đi ra ngoài rèn luyện, hình như ngươi có ý kiến không nhỏ phải không?”
Nghe Tề Nghiên nói lời này, Mạc Kiệt cứng nhắc quay đầu, liếc mắt nhìn thấy Tề Nghiên đang cười lạnh.
“Cái này... Dạ xoa... Không, không, Tề sư tỷ, tại sao tỷ lại ở đây?” Lúc này mới nhìn thấy Tề Nghiên, Mạc Kiệt choáng váng tột cùng, nói năng lộn xộn.
Nhảy lên lưng Thanh Vũ Ưng, sau đó dưới mệnh lệnh của Tề Nghiên, Thanh Vũ Ưng vỗ mạnh đôi cánh, mang theo hai người bay lên bầu trời, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn hai người rời đi, đông đảo đệ tử nội môn cùng đệ tử nòng cốt trên quảng trường hoan hô.
“Đi rồi, cuối cùng đã đi rồi...”