Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (FULL)

Không có thừa nhiều thời gian để lãng phí nữa rồi, nhất định không thể để người tu ma xây dựng đường hầm không gian thành công được, vì vậy Thiên Cơ Chúa Tể đề nghị loại bỏ toàn bộ những người hoặc thế lực liên quan đến người tu ma, cho dù là ép buộc đi chăng nữa thì cũng phải ép được đám người tu ma đó ra đi.  

             Nghe những lời của Thiên Cơ Chúa Tể, những vị chủ tể còn lại im lặng trong giây lát, rồi sau đó tất cả đều khẽ gật đầu bày tỏ sự tán thành. Và rồi cứ như vậy, một màn đột kích gió tanh mưa máu sắp xảy ra ở lục địa Thiên Thần đã được mười vị Chúa Tể tự mình dẫn đầu, quét sạch, kế hoạch lập tức được triển khai. Dưới một cuộc thảm sát quy mô lớn như vậy, khó tránh khỏi có một số người chết oan uổng, nhưng cũng không còn cách nào khác nữa rồi. Vì có thể để cho nhiều người an toàn sống sót, vì sự an toàn của Lục địa Thiên Thần thì hiện giờ bọn họ không còn có thể lo lắng nhiều đến như vậy.  

             Chúa Tể đã có quyết định như vậy rồi thì đương nhiên việc đầu tiên phải làm là phải diệt cỏ tận gốc thế lực tu ma kia đi, chỉ có khi nào diệt sạch được bọn chúng từ trong nội bộ thì những vị Chúa Tể mới có thể yên tâm ra lệnh, nếu không trong số đó vẫn còn một số tu ma trà trộn vào thì tất cả hành động của bọn họ đều bị phơi bày trong con mắt của đám tu ma kia mất.  

             Ngay sau khi đám Chúa Tể đưa ra quyết định thì đồng thời, ở Hồ Thiên Đảo, sau khi trải qua cảm giác hưng phấn ban đầu thì các thiên kiêu bấy giờ cũng dần dần bình tĩnh lại, trong số thập đại Kiêu Vương thì Hoàng Phủ Ngạo cho rằng nên chọn Hồ Thiên Đảo này là nơi bắt đầu cuộc đối đầu, các Thiên Kiêu môn khách tương ứng sẽ đến hỗ trợ bàn bạc một phen coi như tăng thêm phần náo nhiệt.  

             Đối với đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, các vị Kiêu Vương đều không chối từ, đám thiên kiêu đó đều xum xoe xắn tay áo, hòng rằng đây là cơ hội để bọn họ thể hiện một phen. Nếu bọn họ có thể đánh bại đối thủ, bọn họ đương nhiên có thể để lại ấn tượng trong lòng Kiêu Vương, như vậy sau này chính mình có thể nhận được một vị trí tốt, đương nhiên cũng được lợi nhiều hơn rồi.  

             “Ha ha, nếu các vị không còn gì để phản đối nữa thì chúng ta bắt đầu luôn nhé, tôi tới trước đây.” Thấy không ai phản đối nữa, Hoàng Phủ Ngạo cười vang, sau đó hắn khẽ gật đầu với một tên tuyệt thế thiên kiêu, mà tên này cũng ngay lập tức đạp nước bay qua đó, đến chính giữa trung tâm hòn đảo.  

             Bây giờ tất cả thiêu kiêu đều đã lần lượt nhận một trong mười vị Kiêu Vương làm chủ, cứ như vậy trung tâm đảo chính cũng bị bỏ trống, vừa hay có thể trở thành sân khấu cho mọi người khiêu chiến.  

             Hoàng Phủ Ngạo là người tiên phong ra tay đầu tiên, thấy vậy, Huyết Mộc Mộc Hợp khẽ mỉm cười nói: “Hoàng Phủ huynh xem ra thật hăng hái. Nếu đã như vậy rồi thì để ta đến bồi Hoàng Phủ huynh vui đùa một phen.”  

             Dứt lời, bên phía Mộc Hợp cũng có một gã tuyệt đỉnh thiên kiêu đạp nước bay đến trung tâm chính đảo.  

             Hai vị tuyệt thế thiên kiêu giờ đây đã trở thành môn khách của hai vị Kiêu Vương. Lúc này hai bên đứng đối diện nhau, hai người cùng nhau thi hành lễ một cái rồi đồng thời ra tay.  

             Trận chiến giữa hai tuyệt thế thiên kiêu này cũng vào dạng hiếm có khó tìm, nhìn thấy cuộc chiến giữa hai tuyệt thế thiên kiêu bùng nổ như vậy, mọi người trên bờ hồ Thiên Đảo đều tràn đầy hứng thú, ánh mắt họ dán chặt vào hai người, vì sợ bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc.  

             Không giống như những người này, thập đại Kiêu Vương trông có vẻ rất thoải mái. Đối với thập đại Kiêu Vương thì cuộc chiến giữa các môn khách của họ chỉ là vấn đề thể diện, không quan trọng lắm. Chỉ cần bọn họ không thua là được. Tất nhiên theo quy tắc thì việc thắng bại của môn khách cũng có thể liên quan đến thứ hạng của thập đại Kiêu Vương đó.  

             Cả hai quyết liệt đánh nhau hàng trăm chiêu, cuối cùng tuyệt thế thiên kiêu của Mộc Hợp nhỉnh hơn một chút và đánh bại tuyệt thế thiên kiêu của Hoàng Phủ một cách rất suýt soát.  

             Trận đấu đầu tiên giữa thập đại Kiêu Vương đã phân thắng bại, ai cũng đều rõ, tên tuyệt thế thiên kiêu của Hoàng Phủ Ngạo có lẽ là vì tỷ thí thua nên có chút xấu hổ, nói với Hoàng Phủ Ngạo: “Đã để cho Kiêu Vương mất mặt, thần xin Kiêu Vương trách phạt.”  

             Chủ động xin trừng phạt như vậy nhưng đối với chuyện này, Hoàng Phủ Ngạo chỉ xua tay cười nói: “Chỉ là một trận thắng bại trong gang tấc đã là gì, lần sau cố gắng thắng, không cần bận lòng, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”  

             Phía Hoàng Phủ không có ý trừng phạt người này, sau khi trận đấu giữa Hoàng Phủ Ngạo và Mộc Hợp kết thúc thì Dư Kiêu Vương cũng lần lượt cử môn khách của mình ra tỷ thí. Có lẽ là do trận đấu đầu tiên quá gay cấn, mà phần lớn môn khách của Kiêu Vương đều là tuyệt thế thiên kiêu.  

             Liên tục bốn trận đấu giữa các môn khách diễn ra liên tiếp, cuối cùng chỉ có Cô Độc Vô Nhai và Tiêu Trần là không tham gia.  

             “Tiêu Trần huynh, không phải còn mỗi hai chúng ta sao?”  

             “Vậy thì ta xin nhờ Cô Độc huynh hạ thủ lưu tình rồi.” Nghe lời này của Cô Độc Vô Nhai, Tiêu Trần bèn mỉm cười đáp lại.  

             “Nào dám chứ, Tiêu Trần huynh lại khéo đùa rồi.” Hắn cười trừ, dứt lời, một gã tuyệt thế thiên kiêu của Cô Độc Thiên Nhai bay lên không trung tới trung tâm đảo, thấy thế, Tiêu Trần cũng ngồi xuống, nhìn gã tuyệt thế thiên kiêu của mình, mỉm cười bảo.  

             “Đi thôi.”  

             Cả giọng điệu và vẻ mặt của Tiêu Trần rất bình tĩnh, nghe Tiêu Trần nói vậy, gã tuyệt thế thiên kiêu này khẽ gật đầu, sau đó bay lên trung tâm chính đảo.  

             Hai vị môn khách đều là hai tuyệt thế thiên kiêu, đồng thời cũng là cao thủ dùng kiếm, cả hai đồng thời rút kiếm nghênh chiến, không chút lưu tình nào, bắt đầu khai mạc trận chiến.  

             Nhìn hai người họ đang đánh nhau kịch liệt trên trung tâm hòn đảo, Tần Thủy Nhu có chút tò mò hỏi: “Tướng công, giữa sư đệ và Cô Độc Vô Nhai ai sẽ là người thắng đây?”  

             Tuy Tần Thủy Nhu rất tò mò về kết quả của trận đấu này, mặc dù Tiêu Trần không đích thân ra tay nhưng trận chiến giữa môn khách thôi cũng đủ để đại diện cho Tiêu Trần rồi. Nếu tuyệt thế thiên kiêu của mình bại trận thì đương nhiên mặt mũi Tiêu Trần cũng không thể niềm nở được.  

             Đối diện với câu hỏi của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười: “Hòa, thực lực hai người gần như ngang nhau. Trừ phi đây là trận đấu sinh tử, nếu không sẽ rất khó phân biệt thắng bại.”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!