Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (FULL)

             Biết mọi người đang nói đùa, Tiêu Trần cũng không để trong lòng, Nói chuyện tiếp một lát, Tiêu Trần phát hiện, thập đại Kiêu Vương vậy mà chỉ có mình cùng Hoang Cổ là đến từ tứ đại vực bên ngoài Trung Thổ Thần Vực, tám người còn lại đều là người ở Trung Thổ Thần Vực.  

             Tám Kiêu Vương đều đến từ Trung Thổ Thần Vực, bởi vậy có thể thấy được Võ Đạo Trung Thổ Thần Vực đúng là mạnh hơn tứ đại vực rất nhiều. Cũng khó trách có rất nhiều người tứ đại vực cho dù phải ngụy trang, liều mình luồn cúi cũng muốn chạy đến Trung Thổ Thần Vực. Hết cách rồi, muốn đột phá cảnh giới cao hơn, chỉ có ở Trung Thổ Thần Vực mới có khả năng.  

             Thập đại Kiêu Vương nói chuyện phiếm với nhau. Người chưa từng mở miệng nói chuyện là  u Dương Nhu Tuyết, cuối cùng cũng mở miệng, hờ hững nói ra một câu:  

             "Ta nói này các vị công tử, rượu ngon thơm ngát cũng không vơi đi ít nhiều, tiểu nữ tử một mình ngồi ở chỗ này, nếu là có chính sự gì thì mời mau mau nói đi."  

             Có vẻ như nàng hơi không thích bầu không khí ở đây. Điều này cũng khó trách, cả đám Kiêu Vương ở đây, bên cạnh đều có tiên nữ bầu bạn, còn  u Dương Nhu Tuyết vì bản thân cũng là một nữ nhân nên chỉ có hai người thị nữ chiếu cố.  

             Bách Tiên Lâu vốn có thể cung cấp nam sủng cho  u Dương Nhu Tuyết, hơn nữa còn cam đoan tư sắc dung mạo đều là loại tốt nhất, chẳng qua là đã bị  u Dương Nhu Tuyết cự tuyệt.  

             u Dương Nhu Tuyết lên tiếng, chín vị Kiêu Vương còn lại đầu tiên là sững sờ, sau đó lần lượt lộ ra vẻ cười khổ.  

             "Ha ha, là chúng ta sơ sót, Tuyết Tiên Tử nói rất đúng, Hoàng Phủ huynh, Thiên Thần Kiêu Vương Hội lần này là do huynh tổ chức, có chính sự thì mau nói đi." Man Vương Hoang Cổ là người đầu tiên lên tiếng.  

             "Hoàng Phủ huynh, đắc tội Tuyết Tiên Tử, cuộc sống sau này của huynh cũng không trôi qua tốt đẹp được đâu, mau nói chính sự đi." Hoang Cổ vừa mới dứt lời, Thần Quyền Lâm Nặc đã nói tiếp.  

             Cho đến khi  u Dương Nhu Tuyết đã mất kiên nhẫn, đám người cũng ồn ào thúc giục Hoàng Phủ Ngạo nói chính sự. Thấy vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng nở nụ cười khổ, đầu tiên là nâng chén nhận lỗi với  u Dương Nhu Tuyết:  

             "Lần này là Hoàng Phủ Ngạo ta chủ quan, mong Tuyết Tiên Tử thứ lỗi, chén rượu này kính Tuyết Tiên Tử, tỏ lòng áy náy."  

             Nói xong, Hoàng Phủ Ngạo ngửa đầu cạn sạch rượu trong chén, sau đó đặt chén rượu xuống, ánh mắt đảo một lượt qua đông đảo Thiên Kiêu đang ngồi trên đảo trung tâm, đồng thời, một cỗ uy áp như có như không từ trên người hắn ta tràn ra khắp nơi.  

             Cảm nhận được uy áp mà Hoàng Phủ Ngạo phát ra, toàn bộ Thiên Kiên trên đảo trung tâm vốn còn chìm đắm trong mỹ mạo cùng rượu ngon, lúc này cũng yên tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạo. Bọn họ đều biết, màn kịch quan trọng nhất trong lần tụ hội này đã đến rồi.  

             Thập đại Kiêu Vương đều đã biết chuyện Hoàng Phủ Ngạo muốn thu nạp Thiên Kiêu thành môn khách, cho nên đối với chuyện kế tiếp cũng không quá mức để ý. Nhưng những người khác lại không biết. Đối diện với cái nhìn chăm chú của chúng Thiên Kiêu, trên mặt Hoàng Phủ Ngạo lại một lần nữa treo lên nụ cười nhàn nhạt, nói:  

             "Các vị, Hoàng Phủ Ngạo bất tài đứng ra tổ chức lần Thiên Thần Kiêu Vương Hội này, may mắn được các vị đại giá quang lâm, Hoàng Phủ Ngạo ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Nhờ vào thịnh hội này, Hoàng Phủ Ngạo cũng có vài lời trong lòng muốn nói nhanh cùng các vị."  

             "Mọi người đều biết, Thiên Thần đại lục bây giờ đang nghênh đón thiên cổ thịnh thế. Thế hệ trẻ, Thiên Kiêu xuất hiện lớp lớp, tuấn tài yêu nghiệt đầy đường. Mà đông đảo tuấn tài yêu nghiệt ấy lại lấy thập đại Kiêu Vương làm đầu."  

             "Thời đại thịnh thế, Thiên Kiêu hoành hành, chắc chắn là chúng Thiên Kiêu phải có một trận thư hùng. Nếu là lúc bình thường, đây tuyệt đối là niên đại Thiên Kiêu hỗn chiến. Nhưng đáng tiếc, thập đại Kiêu Vương chúng ta xuất hiện, khiến các vị không có cơ hội thể hiện ở Thiên Thần đại lục."  

             "Nói một câu không khách khí, ngày sau Kiêu Vương tranh phong, chỉ e là các vị sẽ không có tư cách tham dự. Cùng cảnh giới, Kiêu Vương đã có thể miểu sát chư vị ngồi ở đây. Bây giờ, thập đại Kiêu Vương đều đã đột phá Địa Minh Cảnh, tu vi đã có sự chênh lệch, lại càng dễ dàng hơn."  

             "Cho nên ta đề nghị, chư vị đang ngồi ở đây, mỗi người hãy chọn lựa vị Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, trở thành môn khách của người đó, cống hiến ra chút sức lực. Như vậy thì sau này cũng có thể lưu lại một trang nổi bật trong sử của Thiên Thần đại lục. Chư vị nghĩ thế nào?"  

             Không hề vòng vo một chút nào, Hoàng Phủ Ngạo nói thẳng, nói rõ mục đích thật sự của Thiên Thần Kiêu Vương lần này. Hắn ta cũng không sợ đắc với các Thiên Kiêu ở đây.  Những lời này đã thể hiện một cách trực tiếp nhất chữ Ngạo trong tên của Hoàng Phủ Ngạo ra ngoài. Không quan tâm các ngươi nghĩ thế nào, dù sao ở trước mặt các ngươi cũng chỉ có một con đường, đó chính là trở thành môn khách của các vị Kiêu Vương.

Để một đám Thiên Kiêu trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương, lời Hoàng Phủ Ngạo vừa dứt, nhóm Thiên Kiêu trên đảo trung tâm, ai cũng ngây ngẩn cả người.  

             Thân là Thiên Kiêu, bọn họ đương nhiên cũng có ngạo khí thuộc về riêng mình. Bây giờ Hoàng Phủ Ngạo lại nói bọn họ ngay cả tư cách tham gia tranh đấu Kiêu Vương cũng không có, chỉ có thể biến thành môn khách. Trong phút chốc, tất nhiên sẽ có không ít người khó mà chấp nhận được.  

             Sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cũng không có ai dám mở miệng phản đối, lại càng không dám phát tiết lửa giận ra ngoài. Nếu như lời này do một tuyệt thế Thiên Kiêu nói, vậy không thể nghi ngờ gì nữa, tên đó chắc chắn sẽ bị cả đám người hợp lại tấn công. Chẳng qua bây giờ lời này lại từ miệng Hoàng Phủ Ngạo nói ra, vậy thì đã là chuyện khác rồi.  

             Hơn nữa, nhìn biểu cảm của chín vị Kiêu Vương khác, hình như bọn họ đã sớm biết chuyện này, lại còn tán đồng. Nếu như vậy, ý tứ của Hoàng Phủ Ngạo sẽ  đại biểu cho ý chung của thập đại Kiêu Vương, việc này khiến đông đảo Thiên Kiêu khó mà phản bác được.  

             Không có người trả lời, tất cả Thiên Kiêu đều bảo trì im lặng. Không ai trong số bọn họ từng nghĩ tới, mục đích thật sự của Thiên Thần Kiêu Vương Hội lại là để đám Thiên Kiêu đến nhận chủ, nhận thập đại Kiêu Vương làm chủ.  

             Cả đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đối với chuyện này, nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Ngạo vẫn chưa hề giảm bớt, nói tiếp.  

             "Chư vị cần phải nghĩ kĩ, đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi. Không có Kiêu Vương, đến cuối cùng các ngươi cũng chỉ có thể mờ mịt biến mất trong đám đông. Dù sao đây là thời đại thuộc về thập đại Kiêu Vương chứ không phải là thời đại thuộc về Thiên Kiêu."  

             Câu nói này đã mang theo chút uy hiếp. Ý tứ kia rất rõ ràng, nếu các ngươi không chọn nhận Kiêu Vương làm chủ, vậy chỉ còn một con đường chết.  

             Không chút khách khí, cũng không hề để tâm đến cảm thụ của các Thiên Kiêu, nhưng cố tình là một đám Thiên Kiêu lại không có cách nào nổi giận được.  

             Im lặng nửa ngày, cuối cùng, một tuyệt thế Thiên Kiêu cũng mở miệng nói:  

             "Phần Thương Kiêu Vương, ngài nói nhận Kiêu Vương làm chủ, vậy đều là do chính chúng ta lựa chọn hay là do thập đại Kiêu Vương các vị đến chọn người?"  

             Căn bản là không có cách nào cự tuyệt chuyện này, giống như Hoàng Phủ Ngạo đã nói, nếu những Thiên Kiêu này không nhận chủ, vậy kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể biến mất trong đám đông. Bọn họ đến tư cách tham gia cạnh tranh với thập đại Kiêu Vương cũng không có, vậy còn không bằng mỗi người lựa chọn Kiêu Vương mà mình ngưỡng mộ, đi theo bên cạnh, như vậy còn có thể làm ra chút thành tựu trong thời thịnh thế này.  

             Nghe tên tuyệt thế Thiên Kiêu này đặt câu hỏi, Hoàng Phủ Ngạo mỉm cười về nói:  

             "Nhận Kiêu Vương làm chủ đương nhiên là chư vị tự do lựa chọn, chúng ta sẽ không ép buộc chư vị. Cho dù cuối cùng có người không nguyện ý nhận chủ, muốn dựa vào thực lực của mình tham dự thịnh thế chi tranh, chúng ta cũng sẽ không nói gì. Chẳng qua đến lúc đó nếu bị Kiêu Vương nhằm vào, vậy thì không thể trách ai được."  

             Sẽ không ép buộc Kiêu nhận vị Kiêu Vương nào đó làm chủ, các người có thể tự do lựa chọn Kiêu Vương mình ngưỡng mộ, hơn nữa, cho dù có người không nguyện ý nhận chủ cũng không sao. Nhưng sau này nếu như bị những người khác nhằm vào, vậy thì không thể trách ai được rồi.  

             Có thể tự do lựa chọn, nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, sắc mặt đám Thiên Kiêu cũng dịu đi một chút. Có thể tự do lựa chọn Kiêu Vương mình khâm phục, ít nhất thì việc này cũng làm cho người ta dễ chấp nhận hơn là cưỡng ép nhận chủ.  

             Phần lớn các Thiên Kiêu đều có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, dù sao hoàn cảnh bây giờ đã là như vậy, nhóm Thiên Kiêu đã không có cách nào tham dự  tranh đấu thịnh thế. Hơn nữa Hoàng Phủ Ngạo nói cũng rất có đạo lý, chỉ có đi theo Kiêu Vương, bọn họ mới có khả năng mưu cầu một vị trí riêng trong trận chiến tranh bá này.  

             Đại bộ phận Thiên Kiêu đã tiếp nhận đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, nhưng trong đó cũng có một số ít người cảm thấy việc nhận Kiêu Vương làm chủ là một chuyện vô cùng mất mặt.  

             Cùng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, ở nơi khác bọn họ cũng là sự tồn tại được người người vây quanh theo đuổi. Vậy mà bây giờ lại phải trở thành môn khách của các đại  Kiêu Vương. Nhất thời, một bộ phận nhỏ trong số những người có mặt ở đây cảm thấy khó mà chấp nhận được.  

             Ngay khi Hoàng Phủ Ngạo vừa dứt lời, lại có một tuyệt thế Thiên Kiêu lạnh giọng nói:  

             "Ta không đồng ý, thật sự hoang đường. Cùng là Thiên Kiêu, bảo chúng ta trở thành môn khách cho thập đại Kiêu Vương, quả thực là nằm mơ. Chư vị, chúng ta cũng là từ bên trong vô số thế hệ trẻ, một đường đánh giết đẫm máu mà ra. Bây giờ cũng đạt được thành tựu Thiên Kiêu, thế mà lại phải đi làm môn khách cho thập đại Kiêu Vương, các ngươi có đồng ý không?"  

             Xem ra tên tuyệt thế Thiên Kiêu này cũng là loại người tâm cao khí ngạo, cực kỳ bài xích việc trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương, lúc này mới mở miệng nói lớn, thậm chí còn muốn kéo những Thiên Kiêu khác đứng lên phản kháng cùng mình.  

             Nghe hắn ta nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo vẫn không tiếp lời, Lâm Nặc liền lạnh giọng cười:  

             "Không đồng ý thì lui sang một bên, dù sao cũng không có ai ép buộc ngươi. Ngươi muốn dựa vào thực lực của mình tham dự trận thịnh thế tranh phong tiếp theo là quyền tự do của ngươi."  

             Không vì người này phản đối mà nổi giận, dù sao đối với thập đại Kiêu Vương mà nói, chỉ một tên tuyệt thế Thiên Kiêu, căn bản là không đáng giá nhắc tới, có hay không có đều là chuyện râu ria.  

             Đã cho người này đủ mặt mũi, nhưng nghe thấy Lâm Nặc nói vậy, tên tuyệt thế Thiên Kiêu này lại không biết sống chết, tiếp tục gân cổ nói:  

             "Thập đại Kiêu Vương có gì đặc biệt hơn người chứ ? Bọn họ cũng chỉ là Thiên Kiêu giống như chúng ta. Chư vị, suy nghĩ một chút đi, chẳng lẽ các ngươi thật sự cam tâm trở thành môn khách của thập đại Kiêu Vương sao?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!