Bên tai không ngừng quanh quẩn lời mấy ngày trước Mộc Hợp đã nói với mình, cho tới bây giờ, Mộc Phong mới hiểu được hàm ý chân chính của câu nói này.
Nhớ lại một chút, lúc trước nhận biết của mình về Kiêu Vương quả thực là rất ngây thơ, khó trách Mộc Hợp lại cảnh cáo mình sau này không thể vô lễ với Kiêu Vương. Bởi vì bất kỳ một vị Kiêu Vương nào cũng có năng lực tuỳ tiện bóp chết ngươi.
"Thiên Nhân Cảnh . . . chuyện này sao có thể, mới gần hai mươi tuổi đã có được chiến lực Thiên Nhân Cảnh ." Không chỉ Mộc Phong, một đám văn võ trọng thần Bích Ba đế quốc cũng dồn dập sợ hãi thán phục thành tiếng.
Vốn đã bị chiến lực của hai người Tiêu Trần làm cho khiếp sợ, vậy mà bây giờ, chỉ trong nháy mắt hai người lại có thể tăng chiến lực bản thân lên tới cấp độ Thiên Nhân Cảnh. Nói cách khác, đây chẳng phải là nói bây giờ thập đại Kiêu Vương đã có thực lực chống lại võ giả Thiên Nhân Cảnh hay sao?
Tu vi mới ở Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn nhưng có thực lực chống lại Võ giả Thiên Nhân Cảnh, mọi người đã không biết phải hình dung sự kinh hãi trong lòng như thế nào nữa.
Không thể nghi ngờ, hai người Tiêu Trần lại một lần nữa thay đổi hai chữ ‘lý giải’ của mọi người đối với Kiêu Vương. Trong lúc những người có mặt ở đây còn đang kinh ngạc thì lượt chiến kịch liệt cuối cùng giữa Tiêu Trần cùng Mộc Hợp cũng đã bắt đầu.
Đều thi triển bí pháp, chiến lực so với lúc trước hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất. Theo sức chiến đấu mạnh mẽ giữa hai người, dư ba kinh khủng kia khiến cho một ít võ giả Thiên Nhân Cảnh thế hệ trước có mặt ở đây cũng có chút khó mà chống lại được.
Các phương diện đều đã được hai người tăng lên tới cực hạn, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên. Đây là toàn lực chiến đấu của Tiêu Trần cùng Mộc Hợp, hai người đều đã ra hết sức, không hề giữ lại một chút nào. Đối mặt với đại chiến cấp độ này, cho dù để một võ giả Thiên Nhân Cảnh chân chính gia nhập vào trong đó, chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ được quá lâu.
Đám người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ người, giống như khúc gỗ mà xem hai người kịch chiến. Không biết đã qua bao lâu, sau khi hai người cứng rắn đối chiêu một lần cuối cùng, dù là Tiêu Trần hay Mộc Hợp đều cùng lúc dứt ra, lùi lại phía sau, đồng thời chủ động giải trừ bí pháp.
Thi triển bí pháp đều là có tác dụng phụ, trải qua trận kịch chiến vừa rồi hai người đã hiểu bí pháp của đối phương rất mạnh, muốn đánh bại là việc rất khó, cho nên trước khi tác dụng phụ kéo đến, hai người đều cùng lúc giải trừ bí pháp.
Trong chốc lát khó mà phân được thắng bại, chiến đấu đến lúc này đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục thì sẽ phải lưỡng bại câu thương.
Chủ động thu tay lại, chẳng qua lúc này sắc mặt hai người đều đã rất nhợt nhạt. Tiêu Trần chủ động thu hồi Xích Phong Kiếm, nhìn về phía Mộc Hợp khẽ mỉm cười nói: "Bây giờ ta có thể dẫn các nàng ấy đi rồi chứ?"
"Tiêu Trần huynh nói đùa, lúc nào cũng có thể. Nhưng trước khi đi, có hứng thú uống một chén hay không?" nghe Tiêu Trần nói, Mộc Hợp cười cười trả lời.
Làm cho người ta khó có thể tưởng tượng là vừa mới trải qua trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, thế mà hai người đều không hề ghi hận đối phương một chút nào, ngược lại còn giống như không đánh thì không quen biết, trở thành bằng hữu.
Mộc Hợp chủ động mời Tiêu Trần uống rượu, nghe vậy, Tiêu Trần cũng không cự tuyệt, về phần đám Từ Linh tự nhiên sẽ có người của Bích Ba đế quốc phụ trách chăm sóc.
Giải quyết thành công chuyện Bích Ba đế quốc, so với nhận biết lúc trước về người Mộc gia, Mộc Hợp cho Tiêu Trần cảm giác không tệ.
Tuy cuồng ngạo nhưng lại quang minh lỗi lạc, dạng người này thật sự rất đáng để kết thân, hơn nữa thực lực của Mộc Hợp cũng được Tiêu Trần tán thành, cùng là nhân trung chi long, tự nhiên sẽ rất dễ trở thành bằng hữu. Bởi vì đến cấp độ này, trong số những người cùng lứa, có thể vào lọt vào mắt bọn họ thực sự là quá ít.
Để người Bích Ba đế quốc thả đám người Từ Linh xuống, sau đó an bài chỗ nghỉ ngơi, Tiêu Trần cùng Mộc Hợp chuẩn bị đi uống rượu, chẳng qua hai người Mộc Phong cùng Từ Linh lại nói thế nào cũng muốn đi theo. Đối với việc này Tiêu Trần không nói gì, Mộc Hợp cũng tùy ý, vậy nên một nhóm bốn người liền đi tới nơi ở mà trước đó hoàng thất Bích Ba đế quốc đã chuẩn bị cho Mộc Hợp.
Bốn người rời khỏi, trên quảng trường, chính hai người Lục Trấn Hải cùng Lục Vũ đứng sát cạnh nhau. Lục Trấn Hải nhìn nhi tử của mình, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Vũ nhi nhớ kỹ, sau này Bích Ba đế quốc vĩnh viễn không làm kẻ địch của Kiêu Vương."
Chính mắt thấy trận chiến vượt thời đại giữa hai Kiêu Vương đã khiến Lục Trấn Hải hiểu rõ, cho dù sau này Bích Ba đế quốc có thế nào thì cũng tuyệt đối không thể đối nghịch với bất kỳ một vị Kiêu Vương nào, nếu không đế quốc của bọn họ chỉ có một con đường chết.
Nghe thấy phụ thân nói vậy, Lục Vũ cũng nghiêm túc gật nhẹ đầu. Lục Vũ không ngốc, đương nhiên hiểu được đạo lý này. Hiện tại thập đại Kiêu Vương mới chỉ đến Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn nhưng chiến lực thật sự của bọn họ đã đạt đến cấp độ Thiên Nhân Cảnh.
Tuy nói phải thi triển bí pháp mới có thể đạt tới, thời gian kiên trì không thể quá lâu nhưng điều này đã đủ kinh khủng lắm rồi. Phóng mắt nhìn khắp Thiên Thần đại lục, ngoại trừ thập đại Kiêu Vương thì còn ai có thể làm được việc này.
Hơn nữa, nếu để cho thập đại Kiêu Vương thật sự đột phá đến Thiên Nhân Cảnh, vậy thì sau khi thi triển bí pháp sức chiến đấu của bọn họ sẽ đạt tới trình độ nào? Ít nhất cũng sẽ không thấp hơn Vấn Đạo Cảnh. Mà thôi, với tốc độ tu luyện của thập đại Kiêu Vương, thời gian bọn họ đạt đến cấp độ Thiên Nhân Cảnh hẳn là sẽ không quá lâu. Dựa theo Lục Vũ phỏng đoán, nhiều nhất là năm năm toàn bộ thập đại Kiêu Vương nhất định có thể bước vào cấp độThiên Nhân Cảnh.
Thời gian năm năm từ Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn đột phá tới Thiên Nhân Cảnh, nếu là đổi lại những người khác rõ ràng là không thể nào làm được. Nhưng thập đại Kiêu Vương lại khác, sự xuất hiện của bọn họ vốn đã đại biểu cho những việc không thể.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!