Lần đầu gặp mặt Thương Huyền đã tặng Linh Nguyên đan cho Tiêu Trần, có thể thấy được hắn ta rất coi trọng Tiêu Trần.
Tiêu Trần nói với hai người Thanh Dao và Thanh Lạc rằng hắn muốn bế quan vài ngày, dặn dò họ nếu có chuyện gì chờ sau khi hắn xuất quan hẵn nói. Nghe lời căn dặn của Tiêu Trần, đương nhiên hai nữ nhân liên tục gật đầu đồng ý.
Trong phòng, Tiêu Trần ngồi khoanh chân trên bồ đoàn. Trước tiên hắn im lặng tập trung suy nghĩ, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến cực hạn, rồi sau đó mới dùng một hơi nuốt Linh Nguyên đan xuống.
Đan dược vào bụng, dược lực ôn hòa tinh khiết cũng lập tức tan ra, linh lực tinh luyện không ngừng mạnh mẽ đi vào trăm mạch tứ chi của Tiêu Trần. Dưới sự trợ giúp Linh Nguyên đan, tu vi của hắn vốn dĩ đã đạt tới giới hạn nhập môn Hoàng Cực Cảnh, lúc này đã chạm đến ngưỡng cửa tiểu thành Hoàng Cực Cảnh.
Nhờ Linh Nguyên Đan, Tiêu Trần muốn hành động một lần đột phá tiểu thành Hoàng Cực Cảnh. Hắn từ sớm đã dừng lại nhập môn Hoàng Cực Cảnh mấy tháng nay, tu vi hoàn toàn vững chắc. Lần này đột phá tiểu thành Hoàng Cực Cảnh đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó, vấn đề chỉ ở thời gian ngắn hay dài.
Không phải bởi vì sự thay đổi thân phận của Tiêu Trần mà bọn họ thay đổi. Thấy Mạc Kiệt như vậy, hắn đương nhiên cũng rất vui vẻ. Nếu bọn người Mạc Kiệt biểu hiện cung kính thì sẽ khiến hắn không quen.
Đứng dậy nhìn mọi người mỉm cười, rồi sau đó mời mọi người ngồi xuống, Tiêu Trần mới vừa cười vừa nói: "Sư huynh, huynh đúng là cứ trêu đùa ta. Bây giờ không biết có bao nhiêu người đang âm thầm ghen ghét ta, muốn bái sư thành công, ta e rằng không dễ đâu."
"Chuyện này hoàn toàn chính xác, nhưng ta tin tưởng sư đệ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cùng cảnh giới thì sư đệ là bất bại, còn chuyện khác khắc có viện trưởng đại nhân sẽ xử lý. Mà những đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm kia càng không thể hạ thấp thân phận tự mình ra tay với đệ. Cho nên, sư đệ nhất định phải cố gắng lên, trở thành đệ tử của viện trưởng đại nhân, mai sau chúng ta cũng chỗ dựa vững chắc là đệ, ha ha ha." Nghe Tiêu Trần nói lời này, Tần Thủy Nhu vẻ mặt cười khẽ nói.