Thương Huyền là ai, chính là cường giả đứng đầu Đông Dương vực đấy. Nhìn khắp toàn bộ Đông Dương vực thì số người có thể chống lại Thương Huyền liệu đếm được bao nhiêu? Một nhân vật đứng đầu đỉnh cao như vậy thế mà muốn thu nhận Tiêu Trần làm đồ đệ?
Nghĩ lại thì từ trước đến nay, Thương Huyền chỉ có hai đệ tử. Một người bây giờ đã là đệ tử nòng cốt của Đông Kiếm Các, một người khác cũng đã trở thành đệ tử nội môn. Đồng thời trong số các đệ tử nòng cốt và đệ tử nội môn, bọn họ cũng được xem như đứng thứ ba, có thể nói là nhân vật thủ lĩnh của Đông Kiếm Các. Nếu so sánh với hai người họ, một tiểu tử vừa mới vào ngoại viện như Tiêu Trần thì liệu có tài đức gì để có thể được trở thành đệ tử thứ ba của Thương Huyền...
Mọi người không thể tin vào tai của mình, nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt rồi. Ánh mặt phức tạp của tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía của Tiêu Trần. Tục ngữ có câu “một bước lên mây” cũng quá hợp với trường hợp này rồi.
Đối mặt cái cái nhìn chăm chú của đám người, Tiêu Trần cũng không tránh khỏi sững sờ. Hắn không ngờ Thương Huyền lại muốn thu nhận mình làm đồ đệ. Hắn vừa giữ im lặng đứng yên, vẫn chưa đồng ý ngay, vừa nhìn về phía của Thương Huyền, đồng thời trong đầu hắn cũng âm thầm suy nghĩ.
Quả thật chuyện này cũng không quá khó lựa chọn đối với Tiêu Trần. Nếu như hắn bái Thương Huyền làm thầy, con đường tu luyện sau này của Tiêu Trần sẽ bằng phẳng, dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn thế nữa, danh tiếng của Thương Huyền ở Đông Kiếm Các cũng không có gì xấu, chưa từng tùy tiện thu nhận đồ đệ, đối xử với đồ đệ của mình cũng rất tốt. Hắn không vướng bận gì quá nhiều.
Lúc này Tiêu Trần thi lễ với Thương Huyền như một người đệ tử của hắn ta rồi mở miệng nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn...”
Nghe được Tiêu Trần trả lời như thế, Thương Huyền cười lớn sảng khoái, đồng thời hắn ta vung tay nhẹ nâng người Tiêu Trần lên rồi nói: “Được, mấy ngày nay, ngươi cứ ở lại đệ nhất viện. Đợi đến sau đại lễ bái sư thì ngươi chính thức là đệ tử thứ ba của vi sư ta, cũng chính là đệ tử cuối cùng của ta, ha ha ha...”
Vừa nói dứt lời, Thương Huyền bấm tay bắn ra, một bình ngọc chậm rãi rơi vào tay Tiêu Trần. Cùng lúc đó, Thương Huyền cũng bay lên trời, rời khỏi chủ điện đệ nhất viện.
Tiêu Trần nhận lấy chiếc bình ngọc rồi mở ra xem. Bên trong chỉ có một viên đan dược lớn bằng trái nhãn. Viên đan dược ấy trắng nõn không tì vết, đồng thời trong bình ngọc tỏa ra mùi hương sảng khoái làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.
“Đây là loại đan dược gì chứ? Nhìn đan dược này mạnh như vậy, tuyệt đối không phải là hàng tầm thường...”
“Ngươi nói vậy là đang nói nhảm à? Đan dược viện trưởng đại nhân ban thưởng thì làm sao là hàng tầm thường được chứ, hơn nữa đây lại là ban cho đồ đệ của mình.”
Vẻn vẹn chỉ cần xem mùi hương của đan dược này thì đã có thể biết được đan dược này không phải tầm thường.
Tiêu Trần cất bình ngọc vào trong nạp giới. Tiêu Trần cũng không thể nào ngờ đến mình vừa mới bái nhập ngoại môn thì ngay lập tức có thể trở thành đệ tử của Thương Huyền. Tất cả mọi chuyện cứ như là một giấc mơ, nhưng không sao, giấc mơ này cũng chính là một giấc mơ đẹp.
Tiếp theo nữa, bởi vì lần này đệ nhất viện chỉ có duy nhất một đệ tử mới là Tiêu Trần, cho nên khi kì khảo thí vừa kết thúc thì trưởng lão Mộc đích thân sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần, hơn nữa con là một tòa tiểu viện tốt nhất ở đệ nhất viện.
Tiểu viện này nằm ở đỉnh núi của đệ nhất viện, sắp xếp của tiểu viện này so với chỗ ở của trưởng lão cũng không kém hơn là bao. Mà đệ tử được ở nơi này thì cũng chỉ có bốn người đệ tử của đệ nhất viện, ngoại trừ Tiêu Trần thì những người còn lại chính là ba tên yêu nghiệt.
“Tiêu Trần, ngươi xem có chênh lệch gì ngươi có thể báo cho ta. Ta lập tức có thể ra lệnh cho người khác đi mua về. Ngày mai ta sẽ tuyển chọn hai nha hoàn chuyên môn đến cho ngươi, sau này cứ mỗi bữa ăn cơm, thay quần áo, sinh hoạt thường ngày thì ngươi đều có thể giao cho các nàng ta...” Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần xong xuôi, trưởng lão Mộc khách khí nói.
Sau khi Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư thì thái độ của trưởng lão Mộc đối Tiêu Trần thái độ cũng vô cùng khách khí. Nếu đã là đệ tử của Thương Huyền thì sau này địa vị trưởng lão ngoại viện như ông ta không có thể nào sánh được với địa vị của Tiêu Trần. Vì thế cho nên trưởng lão Mộc cũng tự ý thức được vị trí của mình.
Đối mặt với sự khách sáo của trưởng lão Mộc khách khí, Tiêu Trần cũng lịch sự tiếp nhận. Sau đó thì tiểu viện này của Tiêu Trần cũng được trưởng lão Mộc giữ lại, sau này sẽ là nơi ở của Tiêu Trần ở ngoại môn Đông Kiếm Các.
Hắn nhìn tấm hoành phi trống rỗng trên cửa viện. Tiêu Trần im lặng một lát rồi bắt đầu vung kiếm. Không lâu sau, trên tấm hoành phi xuất hiện ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, Vô Trần Cư.
Tiểu viện lấy tên “Vô Trần Cư”, Tiêu Trần làm xong hết cả rồi lại nói chuyện phiếm với trưởng lão Mộc. Cuối cùng hắn mới được bình tĩnh trở lại như bình thường.
“Thật đúng là ý trời trêu ngươi mà. Ai có thể nghĩ đến chuyện ta tự nhiên lại trở thành đệ tử cuối cùng của tiền bối Thương Huyền chứ...” Tiêu Trần ngồi bên trong đình viện chậm rãi nói.
Chuyện một bước lên mây như thế này thì dù có là Tiêu Trần thì hắn cũng khó mà giữ bình tĩnh được. Dù sao có thể nào đi chăng nữa thì Tiêu Trần cũng chỉ là một chàng thanh niên vừa tròn mười tám tuổi.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì đặc biệt. Quả nhiên ngày thứ hai, trưởng lão Mộc đưa hai người nha hoàn đến. Hai người họ đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, nhìn nhan sắc thì rung động lòng người, thanh thuần không thua kém Tần Thủy Nhu và Tần Mộ Tuyết. Đặc biệt nhất là hai nữ nha hoàn này chính là một cặp chị em sinh đôi. Tiêu Trần cũng không khách khí, trực tiếp cảm ơn trưởng lão Mộc, chấp nhận hai nữ nha hoàn này.
“Nói thật thì các ngươi cũng không cần làm cái gì quá nhiều. Chỉ cần ngày ngày quét dọn, vệ sinh Vô Trần Cư là được. Ta có thể tự giặt giũ y phục của mình. Ta thấy hai người các ngươi cũng có tu vi Khai Mạch Cảnh đại viên mãn, sau này nếu như không có việc gì thì các ngươi có thể tự mình tu luyện. Đương nhiên, nếu như ta có dư thừa tài nguyên tu luyện thì cũng có thể chia sẻ cho các người, không cần cảm thấy câu nệ gì.” Sau khi tiễn trưởng lão Mộc đi thì Tiêu Trần chậm rãi nói với hai người nha hoàn.
Biểu hiện của Tiêu Trần rất hiền hòa. Hai nữ nha hoàn cảm nhận được như vậy cũng dần dần thả lỏng người. Sau khi nói chuyện phiếm một chút thì Tiêu Trần biết trong hai người họ thì Thanh Dao là chị, còn Thanh Lạc là em.
Hai nữ nha hoàn này đúng thật là chị em sinh đôi, đồng thời họ cũng giống như Tiêu Trần là đến từ Lăng Phong quốc. Hơn nữa xuất thân của họ cũng không tồi, họ là con cháu của Thanh gia, một trong tam đại hào môn của Lăng Phong quốc. Trước đó hai người đến Đông Kiếm Các ghi danh làm đệ tử, nhưng vì tu vi của cả hai còn chưa đột phá Hoàng Cực Cảnh nên không thể tham gia lễ ngoại môn lần này được. Họ nghe nói có thể có cơ hội làm nha hoàn của Tiêu Trần nên hai chị em nàng chủ động yêu cầu trưởng lão Mộc được đưa đến đây, còn bỏ ra một ít tiền.
Hai nàng thân là con gái hào môn thế mà lại chủ động yêu cầu được trở thành nha hoàn của hắn. Tiêu Trần biết được chuyện này thì trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ. Nhưng dù sao cũng nghĩ lại, chuyện này cũng rất là bình thường. Bây giờ hắn cũng là đệ tử của Thương Huyền, thân phận này cũng không phải hoàn toàn có thể đánh đồng với trực hệ của Thanh gia, hai người họ có thể đi theo bên người Tiêu Trần thì đối với họ là chuyện tốt, không có chuyện xấu.
Bởi vì thành tựu sau này của Tiêu Trần không thể nào đoán trước được. Đợi sau này Tiêu Trần dần trưởng thành hơn, hai nàng làm nha hoàn của Tiêu Trần cũng không sợ bản thân thua kém các đệ tử của Đông Kiếm Các. Nói thẳng thì hai nàng nhìn trước được tương lai của Tiêu Trần.
Tiêu Trần đối với hai nàng cũng không có yêu cầu quá cao. Chỉ là hai nàng phải kiên trì chăm sóc cho hắn, giống như chuyện quần áo, nấu ăn vậy, không thể để Tiêu Trần làm những việc này được. Tiêu Trần chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được, còn những chuyện khác thì hai nàng sẽ chủ động phụ trách. Hắn cũng không ép buộc chuyện gì, cứ để hai cho nàng tùy tiện mà làm. Có hai người họ ở bên cạnh, quả thật hắn cũng không cần lo lắng thêm quá nhiều thứ.
Vì thế hắn cũng dự tính luyện hóa viên đan dược của Thương Huyền ban thưởng một chút.
Đan dược tên là Linh Nguyên đan, là một viên đan dược cấp hai. Viên đan dược này đối với võ giả Hoàng Cực Cảnh thì có thể nói là đan dược quý tuyệt trần, nếu đối với ngoại giới thì viên đan dược này cũng phải hơn một ngàn khối hạ phẩm linh thạch. Mà các ngoại môn đệ tử Đông Kiếm Các mỗi tháng cũng chỉ có mười khối hạ phẩm linh thạch. Nói như thế thì có thể biết được giá trị của của Linh Nguyên đan này cao đến mức nào.
Thương Huyền là ai, chính là cường giả đứng đầu Đông Dương vực đấy. Nhìn khắp toàn bộ Đông Dương vực thì số người có thể chống lại Thương Huyền liệu đếm được bao nhiêu? Một nhân vật đứng đầu đỉnh cao như vậy thế mà muốn thu nhận Tiêu Trần làm đồ đệ?
Nghĩ lại thì từ trước đến nay, Thương Huyền chỉ có hai đệ tử. Một người bây giờ đã là đệ tử nòng cốt của Đông Kiếm Các, một người khác cũng đã trở thành đệ tử nội môn. Đồng thời trong số các đệ tử nòng cốt và đệ tử nội môn, bọn họ cũng được xem như đứng thứ ba, có thể nói là nhân vật thủ lĩnh của Đông Kiếm Các. Nếu so sánh với hai người họ, một tiểu tử vừa mới vào ngoại viện như Tiêu Trần thì liệu có tài đức gì để có thể được trở thành đệ tử thứ ba của Thương Huyền...
Mọi người không thể tin vào tai của mình, nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt rồi. Ánh mặt phức tạp của tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía của Tiêu Trần. Tục ngữ có câu “một bước lên mây” cũng quá hợp với trường hợp này rồi.
Đối mặt cái cái nhìn chăm chú của đám người, Tiêu Trần cũng không tránh khỏi sững sờ. Hắn không ngờ Thương Huyền lại muốn thu nhận mình làm đồ đệ. Hắn vừa giữ im lặng đứng yên, vẫn chưa đồng ý ngay, vừa nhìn về phía của Thương Huyền, đồng thời trong đầu hắn cũng âm thầm suy nghĩ.
Quả thật chuyện này cũng không quá khó lựa chọn đối với Tiêu Trần. Nếu như hắn bái Thương Huyền làm thầy, con đường tu luyện sau này của Tiêu Trần sẽ bằng phẳng, dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn thế nữa, danh tiếng của Thương Huyền ở Đông Kiếm Các cũng không có gì xấu, chưa từng tùy tiện thu nhận đồ đệ, đối xử với đồ đệ của mình cũng rất tốt. Hắn không vướng bận gì quá nhiều.
Lúc này Tiêu Trần thi lễ với Thương Huyền như một người đệ tử của hắn ta rồi mở miệng nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn...”
Nghe được Tiêu Trần trả lời như thế, Thương Huyền cười lớn sảng khoái, đồng thời hắn ta vung tay nhẹ nâng người Tiêu Trần lên rồi nói: “Được, mấy ngày nay, ngươi cứ ở lại đệ nhất viện. Đợi đến sau đại lễ bái sư thì ngươi chính thức là đệ tử thứ ba của vi sư ta, cũng chính là đệ tử cuối cùng của ta, ha ha ha...”
Vừa nói dứt lời, Thương Huyền bấm tay bắn ra, một bình ngọc chậm rãi rơi vào tay Tiêu Trần. Cùng lúc đó, Thương Huyền cũng bay lên trời, rời khỏi chủ điện đệ nhất viện.
Tiêu Trần nhận lấy chiếc bình ngọc rồi mở ra xem. Bên trong chỉ có một viên đan dược lớn bằng trái nhãn. Viên đan dược ấy trắng nõn không tì vết, đồng thời trong bình ngọc tỏa ra mùi hương sảng khoái làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.
“Đây là loại đan dược gì chứ? Nhìn đan dược này mạnh như vậy, tuyệt đối không phải là hàng tầm thường...”
“Ngươi nói vậy là đang nói nhảm à? Đan dược viện trưởng đại nhân ban thưởng thì làm sao là hàng tầm thường được chứ, hơn nữa đây lại là ban cho đồ đệ của mình.”
Vẻn vẹn chỉ cần xem mùi hương của đan dược này thì đã có thể biết được đan dược này không phải tầm thường.
Tiêu Trần cất bình ngọc vào trong nạp giới. Tiêu Trần cũng không thể nào ngờ đến mình vừa mới bái nhập ngoại môn thì ngay lập tức có thể trở thành đệ tử của Thương Huyền. Tất cả mọi chuyện cứ như là một giấc mơ, nhưng không sao, giấc mơ này cũng chính là một giấc mơ đẹp.
Tiếp theo nữa, bởi vì lần này đệ nhất viện chỉ có duy nhất một đệ tử mới là Tiêu Trần, cho nên khi kì khảo thí vừa kết thúc thì trưởng lão Mộc đích thân sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần, hơn nữa con là một tòa tiểu viện tốt nhất ở đệ nhất viện.
Tiểu viện này nằm ở đỉnh núi của đệ nhất viện, sắp xếp của tiểu viện này so với chỗ ở của trưởng lão cũng không kém hơn là bao. Mà đệ tử được ở nơi này thì cũng chỉ có bốn người đệ tử của đệ nhất viện, ngoại trừ Tiêu Trần thì những người còn lại chính là ba tên yêu nghiệt.
“Tiêu Trần, ngươi xem có chênh lệch gì ngươi có thể báo cho ta. Ta lập tức có thể ra lệnh cho người khác đi mua về. Ngày mai ta sẽ tuyển chọn hai nha hoàn chuyên môn đến cho ngươi, sau này cứ mỗi bữa ăn cơm, thay quần áo, sinh hoạt thường ngày thì ngươi đều có thể giao cho các nàng ta...” Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Trần xong xuôi, trưởng lão Mộc khách khí nói.
Sau khi Tiêu Trần bái Thương Huyền làm vi sư thì thái độ của trưởng lão Mộc đối Tiêu Trần thái độ cũng vô cùng khách khí. Nếu đã là đệ tử của Thương Huyền thì sau này địa vị trưởng lão ngoại viện như ông ta không có thể nào sánh được với địa vị của Tiêu Trần. Vì thế cho nên trưởng lão Mộc cũng tự ý thức được vị trí của mình.
Đối mặt với sự khách sáo của trưởng lão Mộc khách khí, Tiêu Trần cũng lịch sự tiếp nhận. Sau đó thì tiểu viện này của Tiêu Trần cũng được trưởng lão Mộc giữ lại, sau này sẽ là nơi ở của Tiêu Trần ở ngoại môn Đông Kiếm Các.
Hắn nhìn tấm hoành phi trống rỗng trên cửa viện. Tiêu Trần im lặng một lát rồi bắt đầu vung kiếm. Không lâu sau, trên tấm hoành phi xuất hiện ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, Vô Trần Cư.
Tiểu viện lấy tên “Vô Trần Cư”, Tiêu Trần làm xong hết cả rồi lại nói chuyện phiếm với trưởng lão Mộc. Cuối cùng hắn mới được bình tĩnh trở lại như bình thường.
“Thật đúng là ý trời trêu ngươi mà. Ai có thể nghĩ đến chuyện ta tự nhiên lại trở thành đệ tử cuối cùng của tiền bối Thương Huyền chứ...” Tiêu Trần ngồi bên trong đình viện chậm rãi nói.
Chuyện một bước lên mây như thế này thì dù có là Tiêu Trần thì hắn cũng khó mà giữ bình tĩnh được. Dù sao có thể nào đi chăng nữa thì Tiêu Trần cũng chỉ là một chàng thanh niên vừa tròn mười tám tuổi.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì đặc biệt. Quả nhiên ngày thứ hai, trưởng lão Mộc đưa hai người nha hoàn đến. Hai người họ đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, nhìn nhan sắc thì rung động lòng người, thanh thuần không thua kém Tần Thủy Nhu và Tần Mộ Tuyết. Đặc biệt nhất là hai nữ nha hoàn này chính là một cặp chị em sinh đôi. Tiêu Trần cũng không khách khí, trực tiếp cảm ơn trưởng lão Mộc, chấp nhận hai nữ nha hoàn này.
“Nói thật thì các ngươi cũng không cần làm cái gì quá nhiều. Chỉ cần ngày ngày quét dọn, vệ sinh Vô Trần Cư là được. Ta có thể tự giặt giũ y phục của mình. Ta thấy hai người các ngươi cũng có tu vi Khai Mạch Cảnh đại viên mãn, sau này nếu như không có việc gì thì các ngươi có thể tự mình tu luyện. Đương nhiên, nếu như ta có dư thừa tài nguyên tu luyện thì cũng có thể chia sẻ cho các người, không cần cảm thấy câu nệ gì.” Sau khi tiễn trưởng lão Mộc đi thì Tiêu Trần chậm rãi nói với hai người nha hoàn.
Biểu hiện của Tiêu Trần rất hiền hòa. Hai nữ nha hoàn cảm nhận được như vậy cũng dần dần thả lỏng người. Sau khi nói chuyện phiếm một chút thì Tiêu Trần biết trong hai người họ thì Thanh Dao là chị, còn Thanh Lạc là em.
Hai nữ nha hoàn này đúng thật là chị em sinh đôi, đồng thời họ cũng giống như Tiêu Trần là đến từ Lăng Phong quốc. Hơn nữa xuất thân của họ cũng không tồi, họ là con cháu của Thanh gia, một trong tam đại hào môn của Lăng Phong quốc. Trước đó hai người đến Đông Kiếm Các ghi danh làm đệ tử, nhưng vì tu vi của cả hai còn chưa đột phá Hoàng Cực Cảnh nên không thể tham gia lễ ngoại môn lần này được. Họ nghe nói có thể có cơ hội làm nha hoàn của Tiêu Trần nên hai chị em nàng chủ động yêu cầu trưởng lão Mộc được đưa đến đây, còn bỏ ra một ít tiền.
Hai nàng thân là con gái hào môn thế mà lại chủ động yêu cầu được trở thành nha hoàn của hắn. Tiêu Trần biết được chuyện này thì trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ. Nhưng dù sao cũng nghĩ lại, chuyện này cũng rất là bình thường. Bây giờ hắn cũng là đệ tử của Thương Huyền, thân phận này cũng không phải hoàn toàn có thể đánh đồng với trực hệ của Thanh gia, hai người họ có thể đi theo bên người Tiêu Trần thì đối với họ là chuyện tốt, không có chuyện xấu.
Bởi vì thành tựu sau này của Tiêu Trần không thể nào đoán trước được. Đợi sau này Tiêu Trần dần trưởng thành hơn, hai nàng làm nha hoàn của Tiêu Trần cũng không sợ bản thân thua kém các đệ tử của Đông Kiếm Các. Nói thẳng thì hai nàng nhìn trước được tương lai của Tiêu Trần.
Tiêu Trần đối với hai nàng cũng không có yêu cầu quá cao. Chỉ là hai nàng phải kiên trì chăm sóc cho hắn, giống như chuyện quần áo, nấu ăn vậy, không thể để Tiêu Trần làm những việc này được. Tiêu Trần chỉ cần tập trung vào việc tu luyện là được, còn những chuyện khác thì hai nàng sẽ chủ động phụ trách. Hắn cũng không ép buộc chuyện gì, cứ để hai cho nàng tùy tiện mà làm. Có hai người họ ở bên cạnh, quả thật hắn cũng không cần lo lắng thêm quá nhiều thứ.
Vì thế hắn cũng dự tính luyện hóa viên đan dược của Thương Huyền ban thưởng một chút.
Đan dược tên là Linh Nguyên đan, là một viên đan dược cấp hai. Viên đan dược này đối với võ giả Hoàng Cực Cảnh thì có thể nói là đan dược quý tuyệt trần, nếu đối với ngoại giới thì viên đan dược này cũng phải hơn một ngàn khối hạ phẩm linh thạch. Mà các ngoại môn đệ tử Đông Kiếm Các mỗi tháng cũng chỉ có mười khối hạ phẩm linh thạch. Nói như thế thì có thể biết được giá trị của của Linh Nguyên đan này cao đến mức nào.