Sự ngang ngược của Tiêu Trần vượt ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm tất cả những cường giả thế hệ trước đang ngồi trên đài cao, bọn họ cũng không nghĩ tới Tiêu Trần vậy mà có thể hỗn xược đến như thế.
Tiêu Trần thấy không có Thiên Kiêu nào đáp lại nên chĩa mũi kiếm thẳng về phía Mộc Phong quát lớn: “Mộc Phong! Có dám đến chiến một trận không?”
Lời này của Tiêu Trần vừa thốt ra chẳng khác nào hoàn toàn chặt đứt đường lui của Mộc Phong. Nếu hôm nay Mộc Phong không dám ứng chiến thì hắn ta sẽ trở thành trò cười, thậm chí cả cái danh hiệu tuyệt thế Thiên Kiêu cũng khó mà có thể giữ được.
Thiên Kiêu là gì? Chính là thiên chi kiêu tử, nếu ngay cả dũng khí để chiến một trận cũng không có thì còn tư cách gì để tự xưng mình là thiên chi kiêu tử nữa cơ chứ?
Nghe Tiêu Trần nói như vậy, sắc mặt của Mộc Phong đã u ám tới cực điểm. Hắn ta và Dược Trường Thanh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi ngay sau đó Mộc Phong cao giọng hét lớn.
“Ngạo mạn! Các vị, không ngờ Tiêu Trần này lại kiêu căng như vậy. Hôm nay nếu không cho hắn một chút giáo huấn thì chúng ta còn mặt mũi nào mà tự xưng mình là Thiên Kiêu.”
Quả thực là nực cười, Mộc Phong xổ ra một tràng toàn lời lẽ chính đáng, chỉ là tất cả mọi người đều biết hắn chẳng qua không dám một mình đối mặt với Tiêu Trần cho nên mới muốn đem tất cả Thiên Kiêu ở đây đều kéo về cùng phía với hắn ta.
Tiêu Trần hiểu rõ suy nghĩ của Mộc Phong, nhưng đối với chuyện này hắn cũng không thèm nói gì mà chỉ khinh thường cười nhạt.
Thế nhưng dưới sự kích động của Mộc Phong, đông đảo Thiên Kiêu đang có mặt ở đây đều sôi nổi mở miệng phụ họa.
Dù sao mới vừa rồi lời Tiêu Trần nói ra cũng bao gồm tất cả bọn họ trong đó.
Mười bốn Thiên Kiêu, ngoại trừ Hà Liên của Bách Chiến Phong không tham gia vào thì mười ba Thiên Kiêu còn lại đều vây chặt bốn phía xung quanh Tiêu Trần.
Hà Liên không có động thủ, hoàn toàn là vì Bách Chiến Phong và Thiên Kiếm Phong cùng thuộc Cửu Tiêu Cung, mặt khác Hà Liên cũng muốn nhìn xem Tiêu Trần này rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy tò mò nhìn Tiêu Trần. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Tiêu Trần vừa xuất hiện, ánh mắt Hà Liên đã không thể rời khỏi bóng dáng của Tiêu Trần.
Tướng mạo anh tuấn, khí phách lạnh lùng phảng phất trên người của Tiêu Trần như có một loại ma lực nào đó hấp dẫn Hà Liên, làm nàng ta không tự chủ được mà chìm đắm trong đó. Hà Liên chứng kiến đại chiến sắp sửa nổ ra thì khẽ nhẹ giọng nỉ non nói: “Liệu có thể thắng sao?”
Nàng ta tự hỏi Tiêu Trần đồng thời bị mười ba vị Thiên Kiêu vây công thì liệu hắn có thể thắng không.
Trong lúc Hà Liên chú ý đến Tiêu Trần thì đồng thời Mộc Phong cũng cao giọng rống lên. Ngay lập tức mười ba gã Thiên Kiêu đồng thời tấn công hướng thẳng về phía Tiêu Trần.
Một chọi một bọn họ không nắm chắc phần thắng, nhưng dù sao người có tên cây có bóng, Tiêu Trần ngoại trừ là kẻ lang thang cô độc thì còn là người duy nhất xông qua được Cửu Tiêu Thần Lôi của Thiên Kiêu, cho nên như thế Tiêu Trần đương nhiên không phải là kẻ tầm thường rồi.
Một chọi một không được, thế nhưng mười ba đấu với một bọn họ cũng không tin Tiêu Trần còn có thể thắng lợi. Dù hắn từng có danh hiệu Kiêu Vương, nhưng Tiêu Trần lại biến mất mấy tháng rồi, hắn thật sự còn giữ vững thực lực Kiêu Vương nữa hay không? Phải biết rằng, Tô Mộc và Cố Lỗi đang sống sờ sờ ra đó còn bị bị đá văng khỏi hàng ngũ Kiêu Vương nữa mà.
Thấy mười ba gã Thiên Kiêu đồng thời ra tay, thế nhưng sắc mặt Tiêu Trần vẫn bình tĩnh như thường, Xích Tiêu kiếm trong tay hắn quét qua, kiếm quang lập loè chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn ba gã Thiên Kiêu.
Quả thực là nhanh, nhanh tới cực điểm, chỉ trong vòng thời gian có mấy tháng, tu vi của Tiêu Trần không chỉ từ Huyền Nguyên cảnh tiểu thành đột phá tới Huyền Nguyên cảnh tiểu viên mãn mà kiếm khí cũng là thành công đạt tới cảnh giới đại viên mãn, khoảng cách lĩnh ngộ kiếm ý chỉ còn kém một bước nhỏ nữa thôi.
Kiếm ý bùng nổ, kiếm quang gào thét lướt qua, còn chưa tiếp xúc đến mà vài gã Thiên Kiêu đã cảm giác được một cổ uy hiếp trí mạng. Bọn họ không chút do dự nào đều nhao nhao lựa chọn tránh né.
Thế nhưng chính một phen tránh né này lại vừa vặn nằm trong dự đoán của Tiêu Trần. Dưới chân hắn khẽ động, Bước Thanh Ảnh lập tức thi triển trong nháy mắt, thân hình hắn bất thình lình nhắm về phía mấy tên Thiên Kiêu đang vội vàng tránh né kia.
Vốn dĩ bọn họ còn đang bận tránh kiếm khí của Tiêu Trần nhưng lúc này lại phải đối mặt với công kích đột ngột của hắn đánh tới, trong lúc nhất thời mấy người họ đều tay chân lóng ngóng. Không nằm ngoài dự kiến, tất cả bọn họ đều bị Tiêu Trần hạ gục.
Chỉ vừa mới bắt đầu hắn đã đánh bại ba gã Thiên Kiêu, làm cho không ít người đều bất giác buột miệng thều thào trong sợ hãi: “Thật mạnh...”
Thực lực của Tiêu Trần đúng là rất mạnh, hơn nữa càng tiếp tục chiến đấu thì lực lượng khủng bố trên thân thể Tiêu Trần cũng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Nhờ có ba giọt bổn mạng tinh huyết của tam đại Thú Hoàng ngưng tụ ra huyết đan cho nên thân thể của Tiêu Trần đã đạt tới Huyền Nguyên cảnh viên mãn. Nếu chỉ xét đến lực lượng của thân thể thì Tiêu Trần cũng đã được coi như một tuyệt thế Thiên Kiêu, không hề thua kém những võ giả luyện thể chút nào.
Ỷ vào thân thể dũng mãnh, Tiêu Trần giống như một bạo long hình người mạnh mẽ lao vào chính giữa đám người mà đấm đá kịch liệt, chỉ cần là công kích không phải chỗ trí mạng thì Tiêu Trần sẽ không tránh né mà lựa chọn đôi bên cũng chịu tổn thất.
Đây là phương thức chiến đấu trực diện cực kỳ thô bạo. Mà khi Tiêu Trần dùng phương thức này để chiến đấu thì cả đám Thiên Kiêu kia cũng không ai dám, dù sao thì bọn họ cũng đâu có thân thể trâu bò như hắn.
Một trận chiến đấu kịch liệt, càng đánh thì đông đảo Thiên Kiêu càng sợ hãi, trong lòng bọn họ đều toát ra một suy nghĩ như vậy.
“Đây mới thực sự là thực lực của Kiêu Vương sao? Quá mạnh mẽ, hoàn toàn không ở trên cùng một cái cấp bậc.”
“Thân thể của hắn làm bằng gì vậy? Quả thực chính yêu thú đội lốt người a.”
Trong lòng bọn họ bắt đầu sinh ra ý nghĩ rút lui. Mà sau khi Tiêu Trần đánh bại bảy tên Thiên Kiêu thì chỉ còn dư lại vài tên, tất cả bọn họ đều bất giác lựa chọn lui về phía sau, bọn họ không dám, thật sự là không dám.
Vốn dĩ những Thiên Kiêu ở đây cũng không có thù hận gì với Tiêu Trần. Mà bây giờ chiến lực của hắn lại mạnh mẽ và hung hãn đến như vậy, hơn nữa những Thiên Kiêu này cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên bọn họ không cần thiết phải dùng hết sức đi liều mạng với Tiêu Trần.
Mọi người đều lựa chọn rút lui. Thấy vậy Tiêu Trần cũng không truy kích nữa, chỉ còn lại hai người Mộc Phong và Dược Trường Thanh là hắn không có ý định buông tha.
Tiêu Trần bước ra một bước đến trước mặt Dược Trường Thanh, thanh trường kiếm trong tay hất ra, kiếm phong sắc bén xoẹt qua, chỉ thấy Dược Trường Thanh hét một lên tiếng thảm thiết, bả vai của hắn ta đã xuất hiện một vết thương. Ngay sau đó một chân của Tiêu Trần đá ra làm cả người Dược Trường Thanh bay ngược ra ngoài, khiến hắn ta đập thật mạnh vào bức tường sân chính của Dược gia mới dừng lại được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!