Thương Huyền vừa xuất hiện thì khí tức trên người lập tức xông ngùn ngụt lên trời. Sau khi biết tin Tiêu Trần đã đến cứu Trần Lăng, Thương Huyền vội vã chạy đến ngay. Hiềm nỗi sau nhiều lần tìm kiếm vẫn là chậm một bước.
Với tu vi đã đạt đến Bán Bộ Đạo Môn Cảnh, sức mạnh của Thương Huyền đủ sức khiến người khác phải dè chừng. Ánh mắt hắn ta bất giác liếc nhìn xuống vực sâu vạn trượng kia.
Tiêu Trần và Trần Lăng đã cùng nhảy xuống vực sâu này. Đối mặt với Thương Huyền không ai dám lên tiếng, sợ làm Thương Huyền nổi giận.
Không thấy ai trả lời, Thương Huyền thuận tay tóm lấy một gã đàn ông trung niên có tu vi Địa Minh Cảnh, lạnh lùng nhìn người này hỏi:
"Nói! Đồ đệ Tiêu Trần của ta ở đâu?"
“Hắn …… Hắn đã nhảy xuống dưới rồi…”
Bị Thương Huyền chất vấn, gã đàn ông trung niên tu vi Địa Minh Cảnh nào dám giở trò dối trá, chỉ thành thực trả lời câu hỏi của Thương Huyền.
Nhảy xuống rồi? Nghe câu trả lời của gã này, sắc mặt của Thương Huyền lập tức thay đổi. Hắn ta không quan tâm mà ném gã kia sang một bên. Sau đó người này bị ngã nặng đến mức trọng thương bất tỉnh.
Thân hình hắn ta chớp một cái đã trực tiếp lao xuống vực sâu vạn trượng. Tuy nhiên, cũng giống như đám cường giả Vấn Đạo Cảnh, Thương Huyền cũng không thể nào xuống đến đáy vực. Có điều sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Thương Huyền phát hiện dưới vực sâu vạn trượng này có rất nhiều cấm chế cổ xưa. Chính vì những cấm chế này khiến hắn ta không thể nào xuống tận đáy.
Tay không trở về, cũng không cách nào xác định Tiêu Trần còn sống hay đã chết. Hắn ta quay lại mép vách núi, nhìn đám võ giả các thế lực đang có mặt. Lửa giận trong mắt Thương Huyền càng lúc càng bùng lên.
"Nếu hôm nay đồ đệ ta có gì bất trắc, thì tất cả các người ở đây đều phải chết…"
Đã thấy sát ý tràn ngập lại nghe Thương Huyền nói vậy, tất cả những người có mặt đều biến sắc. Vào lúc này, bốn người gồm Tông chủ Phái Hỏa Vân, Lâu chủ Vạn Tiên Lầu, Phủ chủ Nhạc Sơn Phủ và Điện chủ Huyết Ma Điện đồng loạt xuất hiện, thay nhau nói với Thương Huyền:
"Thương Huyền, là Tiêu Trần tự tìm đường chết, sao ngươi lại đi trách người khác."
"Đúng vậy, cho dù Đông Kiếm Các của ngươi bây giờ đã là Cửu Tiêu Cung của Thiên Kiếm Phong, nhưng cũng không thể không xem ai ra gì như vậy. Thiên Huyền Đại Lục cũng không chỉ có mỗi Cửu Tiêu Cung, ngươi xem những chúa tể khác chỉ là không khí sao.”
Bốn người lần lượt lên tiếng. Ai cũng nhìn ra được Thương Huyền hiện tại đã sắp bùng nổ. Nếu để hắn ta ra tay, những người có mặt e là ít nhất cũng phải chết hơn phân nửa, nên bốn người bọn họ phải ra mặt ngăn cản.
Tuy nhiên, Thương Huyền căn bản là bỏ ngoài tai lời nói của cả bốn người. Hôm nay, trên vực sâu vạn trượng, Thương Huyền sẽ một mình chiến đấu với tứ đại chưởng môn.
Dựa vào tu vi Bán Bộ Đạo Môn Cảnh, Thương Huyền đủ sức đấu với tứ đại cường giả Chứng Đạo Cảnh Đại Viên mãn. Tuy nhiên một khi khơi mào, sau cùng hai bên cũng sẽ lưỡng bại câu thương.
Lấy một địch bốn, Thương Huyền rất khó xoay sở với cả tứ đại chưởng môn. Huống hồ Tiêu Trần vẫn chưa biết sống chết. Tình thế bây giờ vẫn là nên trở về Cửu Tiêu Cung, nhờ những cường giả Đạo Hóa Cảnh ra tay giải trừ cấm chế của vực sâu vạn trượng này để giải cứu Tiêu Trần.
Nghĩ đến đây, Thương Huyền và tứ đại chưởng môn đồng thời dừng tay. Nhưng trước khi rời đi, Thương Huyền vẫn lạnh lùng quát đám người có mặt:
"Nếu Tiêu Trần có mệnh hệ gì, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua..."
Nói xong, Thương Huyền bỏ đi. Hắn ta phải nhanh chóng trở về Cửu Tiêu Cung thỉnh cường giả Đạo Hóa Cảnh đến phá giải cấm chế.
Sau khi Thương Huyền rời đi, tứ đại chưởng môn cũng thử xuống vách núi phá giải cấm chế, nhưng tất cả đều không thành công. Cuối cùng, đám người của các thế lực ngoại trừ một số ít vẫn không bỏ cuộc tiếp tục chờ đợi, những người khác đều lần lượt người nào về môn phái, gia tộc người nấy.
Đã ba ngày trôi qua, cũng không có tin tức gì của Tiêu Trần và Trần Lăng. Tất cả các đại thế lực đều cho là cả hai đã chết nên cũng quyết định rút lui khỏi Vạn Thú sơn mạch. Cùng lúc đó, bên dưới vách núi, một mạch nước ngầm chảy xiết đang cuộn trào. Theo dòng chảy của nó, dường như chảy thẳng vào sâu bên trong Vạn Thú sơn mạch.
Lúc này, ở hạ lưu con sông, Tiêu Trần, Trần Lăng và Tiểu Thanh đều đã ngất đi. Họ bị nước đánh dạt vào bờ. Đằng đẵng ba ngày, cuối cùng Tiêu Trần cũng khẽ ho một tiếng sau đó hắn từ từ mở mắt ra.
Tiêu Trần chỉ nhớ là ba người họ đã nhảy xuống vách núi. Những chuyện xảy ra sau đó hắn không nhớ được gì cả. Hắn lắc lắc cái đầu vẫn còn đang mơ màng. Khi nhìn thấy Trần Lăng và Tiểu Thanh, Tiêu Trần vội vàng chạy đến bên cạnh. Sau khi kiểm tra xác nhận là cả hai vẫn còn sống, Tiêu Trần mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy đan dược trị thương trong nhẫn đeo trên tay đút cho hai người, tự mình cũng nuốt một viên. Sau đó Tiêu Trần ngồi xuống tại chỗ, vừa dưỡng thương vừa đợi hai người kia tỉnh lại.
Lại một ngày nữa trôi qua, Trần Lăng và Tiểu Thanh cuối cùng cũng tỉnh. Sau khi biết tất cả đều còn sống, cả hai vui mừng khôn xiết.
“Đây là đâu? Chẳng lẽ là ở sâu trong Vạn Thú sơn mạch?" Không việc gì phải hấp tấp, ba người trị xong vết thương trên người rồi sẽ chuẩn bị hành động. Tuy nhiên trước mắt vẫn cần tra rõ chỗ này là chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!