Đầu tiên là đề cử cho nam nữ chính và biên kịch xuất sắc nhất. Tin vui là ‘Lệ Minh Châu’ đã nhận được bốn đề cử, lần lượt là giải biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất. Mà đề cử cho giải nam chính này, cả Hoắc Dật và Trình Gia Mục đều đồng thời được đề danh.
Với bộ phim này, dù ban đầu đạo diễn Tống Thần vẫn tràn đầy niềm tin, nhưng sau khi nhìn thấy tên tuổi của nhiều diễn viên tầm cỡ quốc tế và đạo diễn thế này, hắn cũng có chút nhụt chí.
Tống Thần thầm nghĩ: Nếu như có thể nhận được giải biên kịch xuất sắc nhất thì cũng đã là thành công lớn rồi.
Giải phim điện ảnh xuất sắc nhất thuộc về một bộ phim tình cảm, với âm nhạc thực sự dịu dàng đến mức động lòng, bộ phim này tên là ‘Fall in love’. Giải thưởng kế tiếp chính là giải biên kịch xuất sắc nhất. Những nhân viên đại diện cho ‘Lệ Minh Châu’, cả Hoắc Dật và Trình Gia Mục đều không khỏi hồi hộp. MC lại là một ông chú hài hước và thú vị, hắn nhấn nhá mấy lần, cuối cùng nói: “Chính là The Black!”
Đến lúc này, bất kể là phóng viên trong nước hay là người đại diện cho ‘Lệ Minh Châu’ tham dự liên hoan phim, đều cảm thấy bộ phim của bọn họ đến đây là hết rồi. Tuy vậy họ vẫn ôm một tia hi vọng, không chịu rời đi, cho đến khi giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất cũng bỏ qua Tống Thần, tất cả mọi người đều trầm xuống.
Bên kia đã có phóng viên bắt đầu gửi bản thảo về nước, tranh thủ thuật lại tình huống bên này. Khi ban biên tập nhận được tin tức đại bại của ‘Lệ Minh Châu’ cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ tỏ thái độ ‘quả nhiên là như vậy’. Họ không thể nói mấy câu chế giễu, cũng không thể tỏ vẻ tiếc hận, đây chỉ là công việc mà thôi.
Nhưng đoán chừng đám cư dân mạng sẽ lại có đề tài để nói. Loại tin tức này chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, ai lên bài trước thì người đó thắng. Vậy nên ban biên tập lập tức thông báo cho phóng viên viết bài, tranh thủ lên bài ngay kẻo nhà khác lại ra tay đăng trước.
Tại lễ trao giải, MC vẫn tiếp tục thừa nước đục thả câu: “Đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất chính là!” Trên màn hình lớn bắt đầu hiển thị gương mặt của bảy, tám vị diễn viên nổi tiếng, xuất hiện lần lượt theo thứ tự, âm nhạc cũng càng lúc càng dồn dập. Hoắc Dật và Trình Gia Mục lại hết sức bình tĩnh, bởi vì xác suất thành công quá nhỏ, có thể được đề cử đã là kết quả tốt lắm rồi.
Sau đó vị MC tinh ranh kia dừng lại mấy lần: “Người nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, chính là gương mặt đến từ phương Đông.”
Thế này chẳng khác nào đã nói ra kết quả, tất cả mọi người đều nhìn về phía đoàn làm phim ‘Lệ Minh Châu’. Tống Thần quả thực đã kích động đến mức mất hình tượng, không tin nổi mà nhìn về phía Hoắc Dật và Trình Gia Mục. Sau đó suýt chút nữa đã phá lên cười lớn ngay tại chỗ, đoàn làm phim của họ đã giành được giải thưởng!! Không chỉ thu hoạch được bốn đề cử, còn giành được giải thưởng!!
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!!
Ảnh hưởng của giải thưởng này còn cao hơn cả giải thưởng dành cho âm nhạc, biên kịch gì gì đó. Từ khi lễ trao giải này được tổ chức cho tới nay, giải thưởng có sức hút cao nhất đối với công chúng chính là: giải Nữ diễn viên chính xuất sắc và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!
Mà giờ khắc này, giải thưởng này đã nằm trong túi của đoàn làm phim ‘Lệ Minh Châu’! Giải thưởng này, có thể mang đến niềm vui sánh ngang với giải đạo diễn xuất sắc nhất đối với Tống Thần.
Lúc này ánh đèn đang chiếu về phía Hoắc Dật và Trình Gia Mục. Hoắc Dật cũng hiếm thấy mà có hơi căng thẳng, trong lòng anh Trình Gia Mục mới thực sự là Ảnh đế. Đời trước là thế mà đời này cũng thế.
Ngộ nhỡ thẩm mỹ thưởng thức của người nước ngoài có sự khác biệt, khiến mình trời xui đất khiến giành được giải Ảnh đế, mà Trình Gia Mục lại thất bại. Liệu một diễn viên chuyên nghiệp như cậu có thể vì thế mà mất vui hay không?
Trình Gia Mục không biết Hoắc Dật đang suy nghĩ điều gì, thực lòng vui vẻ cười cười với máy quay. Giờ phút này, những khán giả đang xem trực tiếp trong nước thấy được cảnh quay đặc tả khuôn mặt tươi cười của Trình Gia Mục, liền cực kỳ kinh ngạc với vẻ đẹp của cậu.
Fan hâm mộ trong nước của ‘Siêu cấp manh’ gần như đã phát cuồng. Bất luận là Hoắc Dật hay Trình Gia Mục đạt giải Ảnh đế, đều sẽ khiến các cô nàng mở mày mở mặt.
Hoắc Dật không phải người khác, chính là ‘chồng’ của Trình Gia Mục mà!
Rốt cuộc vị MC kia cũng nói: “Yi Hoac!”
Là Hoắc Dật!
Nụ cười trên mặt Trình Gia Mục càng chân thực thêm mấy phần, cậu lôi Hoắc Dật còn đang choáng váng đứng dậy. Hoắc Dật gần như không thể tin được, còn có chút căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thật lòng trên gương mặt cậu, anh liền thấy yên tâm.
Tuy nhiên, lúc mọi người bắt đầu reo hò, MC lại nói tiếp: “Chờ một chút, còn một người nữa! Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này có hai người.”
Đám người lập tức yên tĩnh.
Lúc MC đọc tên Trình Gia Mục, toàn bộ hội trường lại một lần nữa sôi trào. Rất nhiều fan hâm mộ đang xem trực tiếp trong nước đều bật khóc vì kích động, thần tượng của họ đã giành được giải Ảnh đế!! Trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử!!!
Phóng viên của ban biên tập nọ vừa mới viết bài xong, đang định đăng thì bị tổng biên tập ngăn lại kịp thời.
Hắn hưng phấn nói: “Không phải ‘Lệ Minh Châu’ không đoạt giải!! Trình Gia Mục và Hoắc Dật đều giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Ảnh đế mới đã ra đời rồi!”
Cuối cùng tòa soạn báo đó không giành được bài đầu bảng, nhưng cũng không có ai phàn nàn, bởi thực tế chuyện này cũng quá mức chấn động!
Trình Gia Mục và Hoắc Dật song song trở thành Ảnh đế, áo gấm về quê, thu hoạch được không ít chiến tích. Đầu đề và trang bìa của các tạp chí lớn đã bị hai người họ chiếm cứ ròng rã một tháng, lập nên chủ đề có độ hot lớn nhất trong lịch sử. Đồng thời cũng khiến thái độ của cư dân mạng đồng loạt nhất trí chưa từng có.
Fan hâm mộ của Trình Gia Mục mở mày mở mặt, vui vẻ trào phúng những người lúc trước đã nói ‘Siêu cấp manh’ nhà bọn họ đi cọ thảm đỏ. Cuối cùng sau khi trọng sinh, Trình Gia Mục đã lại giành được vòng nguyệt quế dành cho Ảnh đế, trở nên vô cùng nổi tiếng.
Ba năm sau.
Hà Lan.
Trình Gia Mục đeo kính mắt, mặc một bộ đồ rất bình thường để đi dạo trên đường phố Hà Lan, lại bị Hoắc Dật níu lại: “Lên xe đi.”
Cậu lười biếng đáp: “Giờ ánh nắng rất dịu, nên vận động nhiều một chút.”
Hoắc Dật nói: “Em có thấy mấy cô gái người Hà Lan bên kia không? Hình như họ nhận ra em đó, mau qua bên này đi.”
Trình Gia Mục nhìn thoáng qua, tặng cho các cô một nụ cười ấm ấp đầy lịch thiệp. Mấy cô gái nhỏ lập tức hét lên, còn nói gì đó nghe không rõ, giọng điệu hết sức kích động. Hoắc Dật vội vàng túm lấy Trình Gia Mục nhét vào trong xe, mặt lạnh bảo lái xe lái đi.
Trình Gia Mục bất mãn: “Nói không chừng là fan mê điện ảnh, anh làm như vậy không tốt cho hình tượng đâu.”
Hoắc Dật lạnh giọng nói: “Fan mê điện ảnh cũng không được! Nào có ai mặc ít đồ như thế rồi mê điện ảnh! Còn nữa, giờ ở nước ngoài em cũng rất nổi tiếng. Bộ phim mới ‘Đầu đường Nam Kinh’ vừa được chiếu tại Bắc Mĩ và Châu Âu, đây chính là lúc sức ảnh hưởng mạnh nhất, cứ đi bộ trên đường cái như vậy cũng không phù hợp!”
Trình Gia Mục bĩu môi: “Còn không phải tại anh muốn tới đây đăng ký kết hôn hay sao, nếu không thì bây giờ em đã tới tuần lễ thời trang Paris để ngắm người mẫu rồi.”
Hoắc Dật lập tức cau mày: “Em có gì không hài lòng sao? Hối hận vì kết hôn với anh rồi?”
Thấy dường như Hoắc Dật đã thực sự tức giận, cậu liền vội vàng nói: “Không phải em có ý đó, ha ha ha.”
Tuyệt đối đừng để Hoắc tổng biến thân thành ‘Ngao tổng’. Mặc dù hiện giờ anh ấy sẽ không ném chai hay ném đồ vật về phía mình, nhưng mà ban đêm sẽ biến đổi, khiến mình vài ngày không thể xuống khỏi giường.
Nghĩ tới đây, mang tai Trình Gia Mục không khỏi đỏ lên, vội vàng trấn an anh: “Có thể kết hôn với anh chính may mắn lớn nhất trong cuộc đời em.”
Rốt cuộc Hoắc Dật cũng hài lòng gật gật đầu, không nói lời nào.
Trình Gia Mục bèn nói tiếp: “Nhưng vì sao nhất định phải là lúc này? Em còn có rất nhiều việc ở Paris, nếu như đi thì nói không chừng có thể được nhận làm đại diện nhãn hàng…”
Hoắc Dật không thể nhịn được nữa: “Năm trước đó là lễ trao giải, năm ngoái là đi diễn bên Hollywood, năm nay còn muốn đi Paris. Hôn lễ của anh vì sao cứ phải lùi rồi lùi mãi thế!”
Trình Gia Mục vội vàng vuốt lông: “Không phải bình thường vẫn có thời gian à, vì sao nhất định phải là hôm nay thế?”
Hoắc Dật đỏ mặt không nói lời nào, lại bắt đầu phụng phịu một mình.
Trình Gia Mục quả thực sợ vị ‘ngao tổng’ này, bèn ngậm miệng không dám nói lung tung nữa.
Tại sao lại là hôm nay?
Hừ, Hoắc Dật âm thầm nghĩ: Nếu như A Mục không nghĩ ra được, nhất định đêm nay phải ‘trừng phạt’ em ấy, cho tới khi nào hiểu được mới thôi. Có vẻ như ngày kỷ niệm này, chỉ có một mình anh nhớ rõ, hẳn là Trình Gia Mục không nhớ ra nổi. Vậy thì đành phải ‘bất đắc dĩ, trừng phạt em ấy thôi.
Hôm nay của nhiều năm về trước, chính là lần đầu tiên Hoắc Dật gặp được Viên Mục. Ngày đó ‘Ảnh đế’ Viên Mục ngồi trong phòng nghỉ, vắt chéo chân uống một lon nước xà thảo ướp lạnh, khẩu vị kỳ lạ, đẹp trai bất thường.
Cho đến nay Hoắc Dật vẫn còn nhớ chuyện ngày ấy, nhớ ánh nắng chiếu lên gương mặt tinh xảo lại biếng nhác của cậu. Lúc đó Hoắc Dật đã nghĩ: Nếu như người này có thể thuộc về mình, mỗi ngày đều chỉ cười vì mình thì tốt biết bao?
Nhiều năm về sau, cuối cùng Hoắc Dật cũng thực hiện được nguyện vọng này. Xe cứ vậy chạy trên đường cái của Hà Lan, còn anh thì thỏa mãn cười.
Nhưng cuối cùng lại có điều bất ngờ phá hư sự hào hứng của anh. Điện thoại của Trình Gia Mục vang lên không đúng lúc chút nào, là Viên Đào Đào.
Vừa mới kết nối, Viên Đào Đào liền hưng phấn hô: “Anh! Anh và chị dâu đã lĩnh giấy kết hôn rồi ư? Chúc mừng nhé!”
Âm thanh của Viên Đào Đào vô cùng vang dội, đến mức Hoắc Dật ngồi cạnh cũng nghe được rõ ràng ‘xưng hô’ của cô nàng đối với mình.
Chị dâu cái gì?
Hoắc Dật đoạt lấy điện thoại: “Anh là anh rể của em!”
Khuôn mặt Trình Gia Mục tức khắc đỏ bừng lên, cậu đoạt lại điện thoại, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Hoắc Dật, tỏ vẻ: Anh còn nói bậy bạ nữa em sẽ phân giường ngủ riêng với anh! Một tháng!
Vậy mà Hoắc Dật lập tức hiểu được ý nghĩ của cậu, thành thực ngậm miệng.
Trình Gia Mục ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn, có chuyện gì sao?”
Viên Đào Đào nói: “A, không có việc gì, chỉ là muốn chúc mừng anh, nhân tiện thì giúp em cảm ơn chị, ừm… Không đúng, anh rể. Phim mới của em có doanh thu không tệ, cảm ơn anh ấy đã đầu tư. Đợi khi về em sẽ mời anh ấy ăn cơm.”
Trình Gia Mục: “…”
Trình Gia Mục: “Anh rể cái gì, là chị dâu. Nói hươu nói vượn.”
Viên Đào Đào nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện. Chừng nào thì anh về nước?”
Trình Gia Mục đáp: “Chắc là khoảng một tháng nữa. Ngày mai anh sẽ bay đến một hòn đảo nhỏ thuộc Maldives, Hoắc Dật đã bao chỗ đó để bọn anh đi hưởng tuần trăng mật.”
Viên Đào Đào: “Được rồi, không cần phải nói kỹ càng như vậy, chén thức ăn cho cún này em ăn.”
Trình Gia Mục: “…”
Viên Đào Đào lại nói: “Thật ra là thầy Khổng nhờ em hỏi thăm anh một chút. Ông ấy nói ghế mát xa và thực phẩm bảo vệ sức khỏe mà các anh tặng dùng rất tốt, nhưng sau này không cần tốn kém như vậy. Còn nữa, chờ khi các anh về nước thì tìm ông ấy đánh cờ đi, thầy nói đã lâu rồi không chơi cờ cùng anh rể, có hơi nhớ.”
Trình Gia Mục: “Đã nói là không được gọi anh rể mà!”
Viên Đào Đào: “Ha ha ha em biết rồi, không quấy rầy hai người ‘Hưởng tuần trăng mật’ nữa, nếu không anh rể sẽ rút vốn!”
Trình Gia Mục đen mặt bỏ điện thoại di dộng xuống, khóe miệng lại cong lên một độ cong thật đẹp mắt. Cậu đã trải qua biết bao đau khổ, giờ lại giành được cuộc sống mới, nhặt lại tình yêu, tình thân, hữu nghị, còn có cái gì không thỏa mãn nữa cơ chứ?
Xe chậm rãi đi ngang qua chiếc biển quảng cáo thật lớn, trên đó là hình ảnh Trình Gia Mục làm đại diện cho một nhãn hiệu quốc tế nào đó.
Ngày hôm sau họ liền bay đến Maldives, chỉ có hai người họ mà thôi.
Cũng không biết mấy nhân viên phục vụ ở đây có biết cậu là Ảnh đế Trình Gia Mục hay không. Tuy nhiên cũng chẳng sao, cho dù có biết thì họ cũng sẽ không quấy rầy cậu.
Một tuần trăng mật hoàn mỹ đang đợi cậu, là một thế giới hoàn mỹ chỉ thuộc về hai người.
Tất cả đều hoàn hảo như vậy.
Cậu còn trẻ, cuộc đời cũng vừa mới bắt đầu.
HOÀN.