Bây giờ lựa chọn những diễn viên có danh tiếng, có kỹ năng diễn xuất thì vẻ ngoài lại không phù hợp. Người có bề ngoài đẹp, thì đều là mấy diễn viên trẻ chưa có kinh nghiệm gì nhiều. Tống Thần đành phải cố gắng tìm kiếm trong biển người, hi vọng có thể tìm được một ‘Tri Chu’ phù hợp. Chỉ tiếc là lựa chọn mãi, mà vẫn chưa có một diễn viên nào có thể khiến hắn hài lòng.
Tống Thần có chút nản chí, hắn khổ tâm chuẩn bị như vậy chẳng lẽ từ bước đầu đã phải sinh non à? Lúc mấy diễn viên trẻ ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt u ám của Tống Thần cũng đều trở nên ủ rũ. Tuy nói loại phim này đúng là có nguy hiểm, cũng khiến bọn họ phải lo nghĩ, thế nhưng lúc thực sự bị đào thải thì lại là chuyện khác.
Trên mặt của mỗi người đều viết: “Đây chính là Tống Thần! Bỏ lỡ cơ hội này đúng là một tổn thất rất lớn!”
Dù phim của đạo diễn Tống có vi phạm đề tài cấm thì đã sao? Làm gì có bộ nào hắn quay mà lại không ăn khách? Bộ “Người thủ lăng” mà năm đó hắn quay, không phải cũng là đề tài khác lạ đấy à? Một người được hóa trang cho nghèo rớt, hủi lậu, một nhân vật chính có hình tượng quá mức nhếch nhác. Lại còn lấy bối cảnh từ nạn đói của thập niên sáu mươi, toàn bộ khung cảnh trong phim đều tràn ngập sự bất đắc dĩ và hoang vu.
Nhưng cũng chính bộ phim ấy, không phải đã đưa một diễn viên mới nổi, người chuyên diễn vai con nhà giàu hoặc là đại tổng tài như Viên Mục nâng lên một tầm cao mới ư? Một phát trở thành Ảnh đế! Nhìn những bộ phim sau đó Viên Mục đã đóng đi, đều là phim tiêu chuẩn cỡ nào? Cho nên một diễn viên giỏi cũng cần phải gặp đúng đạo diễn tốt mới được.
Mấy diễn viên trẻ này vì có ưu thế nhờ vẻ bề ngoài, cho tới giờ vẫn luôn được tung hô đến mức không biết trời cao đất dày. Họ cho là mình chỉ thiếu một đạo diễn có thể chỉ ra chỗ sai mà thôi, nhưng hiện thực đã nhanh chóng cho họ một cú tát.
Vì có nhiều người mà phần diễn lại dài, vậy nên đến chiều mới tới lượt Trình Gia Mục vào thử vai. Toàn bộ quá trình ngồi đợi này, đều khiến trong lòng Triệu Khang Nhạc có chút run sợ, sợ rằng sếp nhà mình sẽ lại nổi giận. Việc Hoắc Dật nổi điên Triệu Khang Nhạc đã được chứng kiến mấy lần, biệt hiệu ‘Ngao tổng’ mà Trình Gia Mục đặt cho Hoắc tổng đúng là quá chuẩn xác, thậm chí còn được lưu truyền trong công ty.
Hắn không hề muốn thấy lại dáng vẻ cuồng nộ ấy của Ngao tổng. Lúc Doãn Khang Hòa đưa Trình Gia Mục đến gặp Tống Thần, Hoắc Dật không có ở đây cũng là vì tôn trọng cậu, bởi vậy nên bây giờ anh mới cam lòng ngồi chờ cùng vợ nhỏ nhà mình, không hề có lấy một câu oán giận.
Cuối cùng cũng đến lượt Trình Gia Mục thử vai, Triệu Khang Nhạc hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra. Bối cảnh trong phòng thử vai khá đơn giản, Trình Gia Mục cũng chỉ hóa trang nhẹ nhàng. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần jean ôm sát người, để lộ ra bờ mông cong vểnh phối hợp với gương mặt tinh xảo, phô diễn vẻ đẹp tự nhiên đầy dã tính.
Phần hóa trang cực kỳ đơn sơ này đã khiến hai mắt Tống Thần sáng lên, đây chính là cảm giác hắn muốn ở ‘Tri Chu’! Chỉ là không biết cậu trai trẻ này sẽ diễn như thế nào. Hắn đã từng xem qua dáng vẻ lúc hóa trang nhân vật cổ trang của Trình Gia Mục, nhân vật đó của cậu phải diễn cho ra vẻ yêu nghiệt và tà ác, lại phải mang theo cả cảm giác thê lương, thân bất do kỷ. Cuối cùng, lúc nhân vật này ra đi, quả thực đã khiến không ít người xem phải rơi nước mắt.
Nhưng mà dù vai diễn ấy tốt cỡ nào, cũng không khỏi mang theo nỗ lực bám sát kịch bản. Phim tình cảm cẩu huyết luôn đi theo một lối mòn, nếu quả thực bắt cậu phải diễn một nhân vật có chiều sâu, vậy không biết một diễn viên còn trẻ thế này liệu có thể điều khiển được hay không.
“Hôm nay có gương mặt mới nha!” Trình Gia Mục đọc lời thoại, vừa mở miệng đã mang chút cảm giác vô lại, lại còn là giọng Bắc Kinh cực lưu loát. ‘Tri Chu’ là người thủ đô, cho nên chỉ với phần khẩu âm này, đã đủ để đạo diễn và nhóm phó đạo diễn ở đây lập tức nhập tâm.
Một diễn viên giỏi, không phải chỉ cần biểu diễn ra được tình cảm của nhân vật, mà còn phải có bản lĩnh đọc thoại tương ứng. Lời thoại không chỉ bao gồm tiết tấu du dương trầm bổng, chìm đắm trong tình cảm, mà đồng thời còn phải biết chút ngôn ngữ địa phương.
Giống như nhân vật nữ chính của bộ ‘XX động đất’, giọng điệu địa phương chính gốc của cô nàng đã khiến người ta nhập tâm vào tình cảnh đó, niên đại đó, còn rất dễ tạo nên sự đồng cảm từ phía người xem.
Nhân viên công tác đối diễn trong màn thử vai này cũng đọc lời thoại: “Hôm nay có rất nhiều người tới. Giới thiệu với cậu một chút, cậu ấy tên là A Minh, dáng người rất được có phải không?”
Trình Gia Mục nghiêng đầu, nhếch miệng cười một tiếng: “Tốt, tốt. Anh A Minh, tôi là Tri Chu!” Dứt lời cậu liền vươn tay ra, người đối diễn thay cho nam chính cũng đưa tay ra bắt tay với cậu. Trình Gia Mục lại tiếp tục nói: “Anh A Minh, tôi mời anh một chén.”
A Minh: “Không cần, tôi không uống rượu.”
Trình Gia Mục bưng lên hai chén ‘rượu’ đạo cụ đã được chuẩn bị sẵn, đưa cho A Minh: “Ra ngoài chơi mà lại không uống rượu là thế nào?”
A Minh: “Đi ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút.”
Trình Gia Mục cười nhạo một tiếng, ngửa đầu uống cạn cả hai chén. Lúc cậu ngẩng cổ lên, có thể thấy rõ hầu kết nhấp nhô, mấy vị đạo diễn hay diễn viên đang chờ thử vai, cùng với nhân viên hậu trường lập tức bị cử động này của cậu hấp dẫn ánh mắt.
Đây là phần diễn đã được ghi rõ trong kịch bản, lúc cậu diễn cũng không thay đổi gì mấy. Những diễn viên trước cũng diễn như vậy, nhưng chỉ có Trình Gia Mục là diễn ra động tác uống nước đầy sự câu dẫn thế này.
Đôi mắt của Hoắc Dật đã được ẩn giấu sau lớp kính râm, thế nhưng vẫn không khỏi lạnh đi mấy phần. Lúc mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt hài lòng, hoặc là thán phục sự kinh diễm để nhìn Trình Gia Mục, Triệu Khang Nhạc cảm thấy áp suất bên người thấp vô cùng, hắn không khỏi rùng mình một cái. Còn yên lặng cầu nguyện trong lòng: “Tiểu Mục, cậu không nên bộc lộ tài năng bậc này ở đây nha, ngao tổng nhà ta cứ như sắp biến thân rồi ấy!”
Đương nhiên là Trình Gia Mục không nghe được mấy lời này của Triệu Khang Nhạc, cậu vẫn phối hợp diễn như cũ: “A Minh, thế nào? Anh sợ trong rượu có cái gì à?” Lời nói còn mang chút men say, đôi mắt to tròn của cậu hơi híp lại, quả thực khiến đối phương hồn xiêu phách lạc.
Sau khi màn thử vai này kết thúc, những người ở đây, bao gồm cả Tống Thần đều mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Tống Thần dẫn đầu mà vỗ tay một cái, nói “Tốt!” Sau đó toàn bộ trường quay đều theo sau, tiếng vỗ tay vang như sấm rền. Quả thực Tống Thần đã nghĩ đến chuyện lôi luôn hợp đồng ra, hận không thể ký kết tại chỗ cùng Trình Gia Mục. Nhưng thấy phía sau còn có không ít diễn viên đang chờ, hắn mới đành kiềm chế tâm trạng kích động này lại.
Hai nhân vật chính ‘A Minh’ và ‘Tri Chu’, một trong số đó đã được định đoạt. ‘Tri Chu’ không giống với ‘A Minh’, đối với diễn viên đóng vai ‘A Minh’, thật ra trong lòng Tống Thần đã có quyết định, chính là Bạch Quân Ly của giải trí Gia Sang. Người này tuổi tác cũng không lớn, kỹ năng diễn xuất đem so ra thì vẫn kém vị lão đại Đồng Hoài Cẩn, thế nhưng hình tượng lại tương đối phù hợp.
Đương nhiên còn có một người có ưu thế lớn hơn nữa, chính là Hoắc Dật. Tuy nhiên, dù hắn và Hoắc Dật có chút giao tình nhưng vẫn không dám mở miệng với người ta. Người khác thì không rõ, nhưng hắn biết, sở dĩ vị này đặt chân vào giới giải trí cũng chỉ là vì muốn chơi một chút. Trong nhà còn có rất nhiều sản nghiệp chờ Hoắc Dật về kế thừa, làm sao còn thời gian rảnh. Tống Thần cũng chả hiểu nổi, lúc trước vì sao hắn lại chấp nhận chút cát sê ít ỏi ấy rồi lăn lộn trong đoàn làm phim. Đương nhiên, cũng có thể là vì sở thích cá nhân của hắn.
Chỉ là có thể dễ dàng nhận thấy, thứ sở thích này trong mấy năm gần đây hầu như đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì cơ bản mà nói, thì Hoắc Dật đã sớm phai nhạt khỏi ánh mắt của công chúng. Dù nhân khí vẫn rất cao, nhưng hắn không hề có ý định tiếp nhận bất cứ bộ phim nào hết.
Cho nên Tống Thần đành phải lui một bước mà chọn Bạch Quân Ly, dù chưa bàn luận đến hợp đồng nhưng giờ lịch trình của Bạch Quân Ly đã trống. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lại cộng thêm Trình Gia Mục gia nhập vào vai ‘Tri Chu’, vậy thì bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ này sẽ có thể nhanh chóng khai máy.
Tâm trạng của Tống Thần rất tốt, dù màn thử vai phía sau vừa buồn bực vừa ngán ngẩm, nhưng hắn vẫn tươi cười. Còn có thể khiến các diễn viên diễn sau này phát huy năng lực tốt hơn nhóm trước. Nhưng tất cả bọn họ cộng lại, đem so sánh thì vẫn thua kém sự kinh diễm mà Trình Gia Mục mang lại cho người xem.
Kết thúc buổi thử vai, Tống Thần dặn trợ lý đem hợp đồng đã chuẩn bị ra để ký tại chỗ, cứ như sợ Trình Gia Mục sẽ chạy mất vậy. Doãn Khang Hòa như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì. Hắn nhất định phải tỏ vẻ ‘Lộ trình của tiểu Mục nhà chúng tôi đã rất vẹn toàn, thể loại phim này không biết có ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của cậu ấy không. Nếu như không có cát sê kếch xù, chúng tôi thật sự rất khó ăn nói’.
Nào biết Doãn Khang Hòa vừa nói chưa được mấy câu, Tống Thần liền viết thêm một số không vào phần cát sê. Lần này, đến người có kiến thức rộng lớn như Doãn Khang Hòa cũng phải há hốc miệng. Cái này, cũng quá tùy tiện rồi! Mình không nghe lầm chứ?
Nhưng dẫu sao Doãn Khang Hòa cũng là người đại diện kim bài, hắn lập tức điều chỉnh tố dưỡng nghề nghiệp rồi xác nhận từ mục tiền lương, đến điều khoản ăn mặc ngủ nghỉ… sau khi ký xong thì trả hợp đồng về cho Tống Thần.
Khóe miệng Trình Gia Mục có chút run rẩy, cậu nói: “Đạo diễn Tống, ngài chỉ nói một câu đã quyết định tiền cát sê, phía đầu tư liệu…”
Tống Thần không hề lo lắng mà vung tay lên: “Phía đầu tư đã đem tiền giao cho tôi, vậy tiêu xài thế nào sẽ là chuyện của tôi. Tóm lại, không khiến họ thua lỗ là được rồi, tôi có dự cảm rằng cậu là người cực kỳ đáng giá.”
Trình Gia Mục bị hắn tâng bốc đến mức có chút xấu hổ, nhưng mà ngày trước dù cậu có diễn tốt cỡ nào, ông bạn cũ này cũng sẽ không để lộ cái vẻ yêu mến và khích lệ hậu bối thế này, đúng là có chút mới lạ, mà cũng có chút buồn cười.
Sau khi ra khỏi nơi thử vai, cậu và Hoắc Dật liền trở lại biệt thự trong thủ đô của hắn, đây cũng chính là nơi mà Trình Gia Mục tỉnh lại sau khi trọng sinh.
Nhà cửa vẫn trang trí theo phong cách Châu Âu tráng lệ, dù gì Trình Gia Mục đã ở đây được một thời gian rồi. Lúc quay bộ phim truyền hình “Lấn Ma Ký” cậu cũng ở lại đây, chỗ nước Thảo Cỏ trong nhà vẫn còn y nguyên.
Trình Gia Mục lấy ra một lon, bỗng cảm thấy như chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi. Cậu uống một ngụm lớn, thỏa mãn nấc một cái rồi nói: “Ngày khởi quay cũng đã được định ra rồi, khoảng thời gian này chi bằng chúng ta ở lại đây luôn đi. Qua mấy ngày nữa tôi định trở về trường thăm giáo sư Khổng, cũng là để cảm ơn ân bồi dưỡng của ông ấy.”
Hoắc Dật cười nói: “Anh muốn gặp thầy Khổng rồi cảm ơn ân nghĩa, vậy không phải là muốn nói cho ông ấy biết anh chính là Viên Mục chứ?”
Trình Gia Mục liên tục khoát tay: “Đừng có đùa chứ, dọa như thế khéo ông ấy mắc bệnh tim mất!”
Hoắc Dật bật cười ha ha, rồi đột nhiên thấy Trình Gia Mục đặt lon nước Thảo Cỏ xuống bàn, nhìn hắn với vẻ mặt rất khó coi.
Hoắc Dật có hơi căng thẳng, hỏi: “Làm sao thế?”
Trình Gia Mục: “Tôi nhớ cậu từng nói qua, nói loại nước Thảo Cỏ này… sau khi tôi ‘chết’ cậu không còn đổi đồ mới nữa?”
Hoắc Dật cũng chợt tỉnh ngộ: “Hình như… đúng thế.”
Trình Gia Mục phun ra toàn bộ chỗ nước vừa uống, bắt đầu ho khan. Hoắc Dật vỗ vỗ lên lưng cậu, miệng thì vẫn ha ha cười, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Mà cùng lúc đó, phía Tiết Vũ và Khương Tư Thuân thì lại không được tốt như vậy.