Thấy Hoắc Dật ăn nói rõ ràng không hề mang vẻ say rượu, Trình Gia Mục nhẹ nhàng thở ra, cười gượng nói: “Hoắc tổng, hôm nay không uống rượu sao?”
Hoắc Dật: “Sao lại hỏi như vậy?”
Sau khi đưa người về Triệu Khang Nhạc liền rời đi, Trình Gia Mục đóng cửa lại: “Hôm nay tôi có quay mấy cảnh.” Cậu do dự, nửa muốn nửa không kể lại sự việc ngày hôm nay cho Hoắc Dật. Chuyện về Lý An Yến hôm nay chỉ như một trò hề, căn bản cậu không buồn để vào mắt, nhưng nếu không nói lại không giống việc mà ‘Trình Gia Mục’ nhát gan yếu đuối sẽ làm.
Hoắc Dật lại mở miệng trước: “Nghe nói hôm nay cậu diễn không tồi.”
Trình Gia Mục khiêm tốn nói: “Làm gì có, họ khen tôi còn không phải là vì nể mặt mũi Hoắc tổng hay sao.”
Hoắc Dật: “Cũng không hẳn, vội vàng xem lướt qua kịch bản đã có thể thuộc làu lời thoại, hơn nữa còn có khả năng nghiền ngẫm, thẩm thấu tâm lý nhân vật. Khả năng này, trừ cậu ra tôi cũng chỉ biết một người có thể đạt tới mức đó.”
Bỗng nhiên Trình Gia Mục có chút chột dạ: ‘Không phải là nói mình chứ?’ Bởi cậu nhớ quả thực trước đây đã từng khoe với Hoắc Dật, nhưng dù sao đó cũng là thời kỳ đen tối của cậu, khi cậu còn là “tiền bối” trong giới giải trí. Vậy mà lại đấu khí với tân binh, không tiếc phô trương năng lực thuộc thoại của mình để chứng minh ai mới là Ảnh đế chân chính, chuyện này… cũng thật quá ngây thơ.
Cũng là bởi Hoắc Dật luôn biết cách chọc giận cậu. Khi ấy Trình Gia Mục tự nhận mình là kẻ rất bình tĩnh, đã lăn lê bò lết trong cái giới này mười mấy năm, cho rằng bản thân đã trở thành kẻ lão luyện, dù Thái Sơn có sập trước mắt cũng không biến sắc.
Nhưng kỹ thuật của Hoắc Dật lại cao hơn cậu một bậc, luôn có thể nhẹ nhàng khiến cậu phá vỡ quy tắc. Đầu tiên chính là âm hồn bất tán, dù đi đâu cũng có thể đụng phải hắn, rồi sau đó lại tranh vai diễn với mình. Nhớ tới ngày đó Trình Gia Mục liền giận sôi máu, hắn đường đường là boss của công ty giải trí số một trong quốc nội, vậy mà lại tranh vai diễn với mình? Còn nói là không phải cố ý nhắm vào mình!
Nhưng mà, không biết vì sao, giọng điệu và thần thái của Hoắc Dật luôn khiến cậu có chút chột dạ. Cậu cười gượng hai tiếng rồi trở về phòng: “Thực ra lúc đó tôi chỉ khoác lác với anh Nhạc thôi, là vì tôi đã từng đọc qua nguyên tác.”
Hoắc Dật: “Hả, đúng vậy không?”
Trình Gia Mục chân thành gật đầu.
Hoắc Dật: “Tôi cũng rất thích bộ tiểu thuyết này, phải rồi, nhân vật phản diện trong nguyên tác tên là gì?
Trình Gia Mục: “…”
Không phải nghĩ không ra mà là căn bản không biết luôn đó! Đại khái gọi là “abcxyz” linh tinh ý, dù sao cũng không phải là ngôn ngữ trên trái đất đâu biết không!
Trình Gia Mục: “Ha ha, mới chỉ xem qua một chút sau đó liền quên, lời thoại của tôi cũng không nhiều lắm, xem hai lần là nhớ được thôi.”
Hoắc Dật cũng không vạch trần cậu, chỉ nói: “Về sau nếu có chuyện gì khó giải quyết, có thể nói với tôi.”
Tốt như vậy luôn! Trình Gia Mục có chút kinh ngạc, không biết Hoắc Dật bị cái gì kích thích nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn Hoắc tổng. Đúng rồi, đạo diễn Cao nói sẽ cho tôi thêm đất diễn, còn muốn chụp ảnh tuyên truyền nữa.”
Giọng của Hoắc Dật cực kỳ nhẹ nhàng: “Rất tốt.” Khóe miệng còn câu lên một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề.
Hắn? Hắn… vậy mà hắn lại cười! Còn là cười với mình?
Hắn bất giác tỏ ra dịu dàng như vậy làm Trình Gia Mục có chút ngạc nhiên, cảm thấy hình như thái độ của Hoắc Dật đối với cậu có chút thay đổi. Thay đổi này lại khiến cậu hơi không được tự nhiên, đời trước bọn họ cũng coi như ghét bỏ lẫn nhau, oan gia đối đầu. Đời này lại trở thành kim chủ cùng tiểu tình nhân, bất luận giữa hai người có điều gì mập mờ hay ái muội ôn nhu thì…
Đầu óc Trình Gia Mục có hơi hỗn loạn, cậu hy vọng là do chính mình quá nhạy cảm. Cũng không biết vì sao, hình như vừa rồi cậu đã nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt Hoắc Dật… như thể yêu thương?
Nhưng làm sao có thể, cậu lắc đầu cười cười, quá hoang đường. Sau đó tiện tay với lấy một lon đồ uống nhằm che giấu cảm xúc.
Đột nhiên Hoắc Dật quát lớn một tiếng: “Không được cầm cái đó!”
Trình Gia Mục hoảng sợ, ngây như phỗng mà duy trì động tác lấy lon nước: “Không, không thể uống sao?”
Hoắc Dật há miệng thở dốc, như tự ý thức được bản thân có hơi điên loạn, vẫy vẫy tay nói: “Không có việc gì.”
Trình Gia Mục yên lặng thu hồi phán đoán vừa rồi, thay đổi thái độ gì đó quả nhiên đều là ảo giác thôi. Từ đầu đến cuối hắn ta đều là kẻ dễ cáu giận, lại táo bạo ngang tàng, thế mà cậu đã quên mất dáng vẻ mượn rượu làm càn của Hoắc Dật.
Tuy nhiên Trình Gia Mục thật sự cảm thấy khát, cứ vậy cầm lon nước uống một ngụm to, hương vị quen thuộc làm cậu cảm thấy sảng khoái. Trình Gia Mục nhìn thoáng qua, là nước Thảo Cỏ? Trong nhà Hoắc Dật có loại đồ uống này ư?
Chả trách vì sao vừa rồi hắn lại ngăn cản mình, người bình thường đều không chịu nổi hương vị này. Thậm chí có người còn nói thứ này uống vào kiểu như có mùi ôi thiu do cả hè chưa tẩy, là thứ mùi vị rất khó chịu.
Nghe giọng điệu người đời, Trình Gia Mục luôn sinh ra một loại cảm giác cô độc, cao siêu, ít người đồng cảm. Không ngờ Hoắc Dật lại là kẻ đồng đạo với mình, Trình Gia Mục không nhịn được hỏi: “Anh cũng uống cái này sao?”
Tầm mắt Hoắc Dật vẫn luôn dính lấy lon nước Thảo Cỏ kia, biểu cảm hưởng thụ không chút che dấu trên mặt Trình Gia Mục đều bị hắn thu hết vào đáy mắt. Hoắc Dật hỏi: “Cậu cũng thích nó ư?”
Trình Gia Mục giống như tìm được tri kỷ, tạm thời quên mất Hoắc Dật là người đứng đầu bảng “Nhân vật Viên ảnh đế ghét nhất”, mặt mày hớn hở, tâm đắc trò chuyện với hắn: “Nước này uống ngon hơn soda nhiều, anh thấy đúng không? Vượt xa mấy thứ đồ uống có gas ngọt sắc kia cả mấy con phố. Hơn nữa lại tốt cho sức khỏe, giới trẻ hiện nay đều thích uống mấy thứ toàn đường hóa học, còn ghét bỏ nước Thảo Cỏ là đồ xách dép cho nước soda? Thật là không biết thưởng thức!”
.
.
5 năm trước, trong phòng chờ ghi hình.
Nhóm trợ lý canh giữ ở cửa, trận địa sẵn sàng chặn đón quân địch, Viên Mục vắt chéo đôi chân dài, đeo kính râm, vẻ mặt nghiêm túc ôm di động… chơi game.
Nhân viên rót cho hắn một ly trà: “Thầy Viên, mong ngài chờ thêm một lát. Thật ngại quá, đường cao tốc tắc nghẽn hệt như bãi đỗ xe, dù muốn quay đầu cũng không đi nổi, bọn họ cũng đang sốt ruột lắm.”
Viên Mục hơi nâng mí mắt, không tỏ ý kiến mà gật gật đầu, nhìn không ra vui buồn, nhân viên lén lau mồ hôi lạnh, thật cẩn thận lui ra. Vì hoạt động đại ngôn mà thương hiệu của họ đã phải lôi lôi kéo kéo một đường, thật vất vả mới mời được Viên Mục, mà lúc mấu chốt lại gặp phải lối rẽ.
Viên Mục liếc chén trà một cái rồi nói với trợ lý: “Lấy nước tới cho tôi.” Trợ lý lập tức mang nước Thảo Cỏ đã làm lạnh tới.
Một trợ lý khác lại tiến vào nói: “Anh Mục, bên ngoài có một fan…”
Viên Mục cũng không buồn nâng đầu, ngón tay liên tục đôm đốp nhấn vào màn hình, “Ừ” một tiếng.
Trợ lý lại nói: “Đã chào hỏi qua với phía ban tổ chức rồi, anh có muốn gặp một lần không?”
Viên Mục không kiên nhẫn thở dài, lại chơi tiếp cỡ khoảng mười phút rồi ‘game over’. Nghe tiếng thông báo hắn mới uể oải buông di động xuống, nói với trợ lý: “Cho người vào đi.”
Trợ lý như được đại xá, chạy đi đã chào hỏi qua, dường như sợ hắn đổi ý.
Sau đó, một nam sinh viên có vóc dáng cao ráo nhanh chóng bước vào. Viên Mục hơi ngạc nhiên, thường thì fan cuồng nhiệt cỡ này đều là nữ sinh mới đúng. Hắn liếc mắt đánh giá đối phương một cái, cảm thấy rất đẹp trai, không phải loại tiểu sinh tuấn tú mà là đẹp trai, vẻ đẹp thuần nam tính.
Chẳng qua còn nhỏ tuổi, hơn nữa nét cuồng nhiệt trong mắt không buồn che dấu chút nào, loại tình cảm cuồng nhiệt này Viên Mục đã thấy quá nhiều, quá quen thuộc. Hắn nở nụ cười tiêu chuẩn, nói với cậu sinh viên Hoắc Dật: “Mời ngồi.”
Sinh viên Hoắc có chút câu nệ: “Anh Mục, em rất thích anh.”
Viên Mục cười cười: “Cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ. Cậu không ngại chứ?”, sinh viên Hoắc vội vàng lắc đầu. Viên Mục cầm lấy lon nước uống, hơi lạnh còn bám trên thân lon lăn theo hầu kết của hắn, lên xuống mê người.
Sinh viên Hoắc đơ ra như tượng mà nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của hắn đến quên cả trò chuyện.
Lúc này nhà sản xuất đã trở lại, biểu cảm của hắn vui vẻ tới mức thiếu chút nữa muốn rơi nước mắt: “Thầy Viên, bọn họ tới rồi!”
Viên Mục tỏ vẻ xin lỗi, gật gật đầu với Hoắc Dật: “Xin lỗi, không tiếp chuyện cậu được.”
Sau một lát, trong phòng chờ trống rỗng, sinh viên Hoắc nhịn không nổi mà chạm miệng lên lon nước mà người nọ vừa uống qua.
.
.
Trình Gia Mục vẫn đĩnh đạc nói chuyện như trước, Hoắc Dật lại không tiếp lời, chỉ nghiêm túc lắng nghe. Nhìn thái độ của hắn, Trình Gia Mục có ảo giác như mình đang đi diễn thuyết, muốn hỏi Hoắc Dật xem hắn có muốn ghi chép lại hay không, nhưng đương nhiên là cậu không có gan để mở miệng.
Không có người đáp lời, Trình Gia Mục mau chóng mất dần hứng thú. Thực ra cậu không hề biết, đã nhiều năm rồi mà Hoắc Dật vẫn chưa thể quen được với hương vị của nước Thảo cỏ.
Mặt khác Hoắc Dật lại nói: “Địa điểm chụp ảnh tuyên truyền ở cao ốc Gia Sang, cũng tiện đường, để tôi đưa cậu đi.”
Ban đêm, Trình Gia Mục bị cường độ ghi hình lớn lúc sáng làm mệt mỏi, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Hoắc Dật im lặng ngồi bên người cậu, chăm chú nhìn nhan sắc lúc ngủ của cậu thanh niên này. Trình Gia Mục rất trắng, lông mi lại vừa dày vừa đen, theo hô hấp mà run lên nhè nhẹ.
Gương mặt tương tự, lại thông minh giống nhau, khẩu vị đặc biệt, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Hoắc Dật cười cười tự giễu, lúc người còn, bản thân hắn không có dũng khí mở miệng, giờ người ấy không còn nữa, lại thấy ai cũng giống anh.
Đi đi lại lại trong phòng khách một chút, lúc trở về phòng ngủ, Hoắc Dật lại trầm mặc thật lâu. Sau đó vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thanh niên đang say ngủ, âm thanh nhẹ đến gần như không thể nghe thấy: “Là anh sao, A Mục?”
Mấy ngày sau, Trình Gia Mục hoàn toàn hòa mình vào tổ làm phim, bởi kinh nghiệm phong phú, trình tự làm việc cậu cũng đều rõ ràng. So sánh với Lý An Yến còn phân biệt không nổi nên nhìn vào máy quay nào, thật sự là khiến người bớt lo mà.
Trong đoàn đội, yếu tố đầu tiên là tính chuyên nghiệp trong công việc, tiếp theo mới là việc làm người khéo léo, biết đưa đẩy. Thời gian Trình Gia Mục và Lý An Yến tham gia đoàn làm phim không cách biệt nhiều lắm. Gần đây Lý An Yến đều tỏ dáng vẻ đại thiếu gia, còn dẫn theo trợ lý, tuy ngoài miệng thì không ai nói nhưng trong lòng đều đồng cảm.
Mà Trình Gia Mục, từ kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp cho tới trình độ chuyên môn đều được mọi người ghi nhận. Mấy cảnh quay của cậu cơ bản đều là quay một lần liền qua, ngay tới diễn viên lớn tuổi nhiều kinh nghiệm cũng khen ngợi kỹ thuật của cậu. Làm “Lính trẻ (*)” sao có thể không có bối cảnh gì chứ?
Nhưng ngoại trừ lúc đóng phim thì Trình Gia Mục đều nỗ lực thu lại mũi nhọn, ngoan ngoãn, nghiêm tú, mà mấu chốt là miệng lại còn ngọt. Không tới mấy ngày đã khiến các cô gái nhỏ luôn miệng gọi cậu là “Tiểu Mục”, “Anh Mục”.
Trong đó người Lý An Yến ghen ghét nhất, chính là nữ chính Tô Bội Lam. Tô Bội Lam là một hoa đán đang lên, trong giới này, nếu muốn mời cô quay một bộ phim thì phải đưa ra tám con số, gần như không khác lắm so với Viên Mục lúc đương thời. Trừ chuyện này, cô và Viên Mục cũng xem như là nghệ sĩ đồng lứa.
LúcTrình Gia Mục biết Tô Bội Lam là nữ chính liền âm thầm vui vẻ. Nếu mình vẫn là “Viên ảnh đế”, nhất định sẽ tới gặp mà trêu chọc ‘cậu đã từng này tuổi còn diễn tiểu cô nương, không ngại sao’ quan hệ của hai người tốt như vậy đó.
Tô Bội Lam nhìn thấy gương mặt của tiểu sinh mới tới này, lập tức liền nhớ tới cố nhân, hơn nữa Trình Gia Mục giao tiếp với cô rất thân cận, tự nhiên. Tô Bội Lam thổn thức trong lòng, càng nhìn cậu bằng ánh mắt khác.
Qúa trình quay phim buổi sáng không quá thuận lợi, mặt đạo diễn Cao vẫn luôn đen xì, kéo dài mãi tới đầu giờ chiều mới ăn cơm. Mùi vị cơm hộp ở đoàn làm phim tuyệt đối không thể xem là tốt, nhưng Trình Gia Mục sớm đã dưỡng thành thói quen. Lúc trước khi cậu còn dẫn em gái đi phiêu bạt, có thể ăn no cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cơm hôm nay cậu cũng không đụng một miếng, dùng chiếc đũa chọc chọc. Nhìn thấy đồ bên trong vẫn ráng nhịn xuống việc ném văng hộp cơm, chỉ đứng lên.
.
.
(*) Đại loại như trai bao trẻ lên giường phú bà ý, nhưng ở đây là phú ông họ Hoắc =))