Lúc Trình Gia Mục đến người đã ngồi đầy, cậu lập tức có chút ngượng ngùng, vậy mà thực sự đang đợi một mình cậu? Chẳng qua là đúng giờ cao điểm, đi tàu điện ngầm cũng có chút chen lấn, cậu trơ mắt nhìn ba chiếc tàu điện chạy qua trước mặt rồi mới nhờ dòng người xô đẩy mà chen được lên xe.
Tôn Hoành thấy cậu đến, vội vàng đứng lên giới thiệu cho mấy sếp lớn đang ngồi: “Vương tổng, Tào tổng, Triệu tổng, người này chính là Trình Gia Mục mà tôi mới cất nhắc với các vị.”
Trình Gia Mục chú ý tới, trên bàn trừ mấy ông chủ kia thì còn có hai người mẫu trẻ, ăn mặc hở hang, chẳng qua cũng không phải là nghệ sĩ chỗ Tôn Hoành, đại khái là tìm người bên ngoài đi. Một người trong đó nhìn thấy Trình Gia Mục, còn lớn mật nháy mắt với cậu, bị ánh mắt của cô nàng liếc nhìn, Trình Gia Mục cảm thấy rất không được tự nhiên.
Quả thực giống như. . . Loại cảm giác này phải hình dung như thế nào nhỉ? Nếu như bây giờ có mấy cảnh sát xông tới, chắc chắn bọn cậu đều sẽ phải ngồi xổm xuống mà che mặt.
Chính là đang tiến hành mấy giao dịch không đứng đắn, loại cảm giác déjà vu này khiến Trình Gia Mục vô cùng xấu hổ, đồng thời còn muốn lôi Tôn Hoành ra ngoài mà đánh một trận, phong cách làm sao lại thấp kém như vậy?
Chẳng qua, là một tiểu minh tinh không đủ lớn mạnh, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải loại cảnh ngộ thế này. Trình Gia Mục mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không tiện làm mất mặt người đại diện, đành phải ngồi xuống.
Tôn Hoành lập tức rót cho Trình Gia Mục một chén rượu đầy: “Tới muộn, còn không tự phạt ba chén?” Đây là tình huống như thế nào? Vừa tới đã liền rót rượu? Những người này bao gồm cả người đại diện Tôn Hoành, cậu đều không quá quen thuộc, buộc phải cảnh giác mà cười cười từ chối: “Anh Tôn, anh quên ngày mai em còn có lịch quay sao, không thể uống rượu.”
Đây chính là lời nói uyển chuyển biểu thị mình không muốn uống, lại không làm mất mặt Tôn Hoành, nhưng Tôn Hoành lại nói: “Đã đến sao có thể không uống rượu? Coi như không nể mặt tôi, thì cũng nên chừa mặt mũi cho Vương tổng nha.”
Trình Gia Mục nhíu nhíu mày, ‘Vương tổng’ kia lập tức cười nói: “Tiểu Trình không thể uống, đừng để cậu ấy uống nhiều như vậy.”
Tôn Hoành lập tức dắt Trình Gia Mục đến trước mặt Vương tổng, giới thiệu với cậu: “Vị này là Vương tổng của công ty trách nhiệm hữu hạn – truyền bá văn hóa Hoa Vinh Ảnh. Đồng thời cũng là người chế tác phim trứ danh a!”
Vị Vương tổng kia chừng 40 tuổi, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, chỉ là có hơi béo. Trình Gia Mục nhận thấy bên người hai vị giám đốc khác đều có người mẫu trẻ ngồi cạnh, chỉ có người này, không những ngồi ở ghế chủ vị mà còn là ngồi một mình.
Vương tổng cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt lập tức tụ tập xô lên giống như một đóa hoa cúc phóng lớn, hắn khiêm tốn nói: “Làm gì có, tiểu Tôn quá khen ha ha ha.” Một bên lại bắt lấy tay Trình Gia Mục, một cái tay khác vuốt ve trên bàn tay non mịn của cậu: “Chẳng qua có chút chuyện tiểu Tôn nói không sai, tôi những chuyện khác thì không biết, nhưng nâng đỡ người mới thì… lại là thổi phồng một bước liền nổi tiếng đó.”
Trình Gia Mục bị hắn sờ, cả người đều nổi da gà lập tức dùng sức rút tay ra, trong lòng liền rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Những sếp lớn này, trừ việc yêu thích mấy cô gái trẻ còn có một ít là thích nam sắc. Chính là thích mấy tiểu nam sinh có khuôn mặt xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi như cậu. Trách không được ngày đó Tôn Hoành kéo mình lại nói mấy chuyện không đâu như vậy, Trình Gia Mục thực sự không nghĩ tới hắn lại có tâm tư thế này.
Một vài tiểu nhân quản lý mấy công ty nhỏ quả đúng là có loại hành vi này. Người đại diện sẽ chủ động giúp nghệ sĩ đáp cầu dắt mối, dính dáng tới mấy sếp lớn, dùng việc tư để tham gia đoàn phim. Không làm nên kịch bản liền hận không thể đi đường ngang, chẳng qua Trình Gia Mục cực kỳ chướng mắt loại chuyện này, càng không nghĩ tới đường đường là long phụng trong giới giải trí như truyền thông Gia Sang, vậy mà cũng sẽ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.
Đời trước lúc vẫn là ‘Viên Mục’ cậu cũng đã từng trải qua loại sự tình này. Lúc ấy cậu thiếu nợ, làm còn không xong, em gái ở nhà thì chờ cậu về gào khóc đòi ăn. Vào thời điểm khó khăn như vậy, có một phú bà coi trọng cậu, ra giá mười phần hậu đãi, Trình Gia Mục ngày ấy cũng là trẻ tuổi nóng tính liền quẳng chén tại chỗ mà bỏ đi.
Bởi đã làm mất mặt người trung gian, nên mấy năm về sau Viên Mục đều cực kỳ gian nan. Tuy vậy cậu vẫn gắng gượng vượt qua, về sau trong cái ngành giải trí này ai dám không nể mặt Viên Mục? Về phần người trung gian kia, cũng đã bị cậu chỉnh cho rất thảm. Cậu là một người rất có tính nhẫn nại, đồng thời cũng là người rất mang thù.
Nhưng lúc này chuyện cũ tái diễn, đối phương lại từ phú bà biến thành một lão già! Trình Gia Mục quả thực tức tới muốn phun lửa, đây là có ý gì? Trông mình giống kẻ sẽ bán mông lắm sao?
Trình Gia Mục đầy ngập lửa giận, u ám liếc Tôn Hoành một cái. Không biết vì sao, Tôn Hoành lại bị khí thế của cậu dọa đến rụt cổ lại, hắn tự biết mình đuối lý, nhưng hắn làm sao lại không nghĩ sớm đem chuyện này nói rõ ràng với Trình Gia Mục chứ? Chỉ tại tiểu tử kia đầu quá trơn nhẵn, căn bản không để cho mình hướng chuyện đến chủ đề kia.
Trong tay có tài nguyên tốt đẹp, làm gì có đạo lý không cần? Coi như bị cưỡng gian thì sau đó Vương tổng cũng sẽ không bạc đãi cậu, về sau mình lại từ từ trấn an là được rồi. Lý tổng đã giới thiệu qua bối cảnh của cậu với hắn, là một tiểu tử nghèo không cha không mẹ. Lần đầu tiên đóng phim truyền hình đều là nhờ mặt mũi của con trai ông ta – Lý An Yến mới có vai diễn.
Huống hồ việc đã đến nước này cũng không thể đắc tội Vương tổng, dù sao đưa người mới tới tiếp rượu vốn chính là một phần của quy tắc ngầm.
Hắn có thể dẫn được hai minh tinh tuyến ba, còn không phải dựa vào chắp nối quan hệ sao. Nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba ở Gia Sang nhiều như vậy, người bên trên lại đè ép về mặt kinh tế, bao giờ mới tới lượt hắn làm người đại diện kim bài đây? Công ty lớn cũng có khó xử của công ty lớn, chính là như vậy.
Tôn Hoành nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tránh gây bão tố mà nói: “Tiểu Trình a, em ngồi bên người Vương tổng, bồi rượu cho ngài ấy đi.” Trình Gia Mục nhìn Tôn Hoành cười cười, Vương tổng đã uống đến có hơi đỏ mặt, nhìn lúm đồng tiền của hắn dường như đã có chút trì độn.
Tôn Hoành lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, Trình Gia Mục không ngồi nhưng thái độ cũng không kiên quyết giống vừa rồi, cậu chủ động bưng chén rượu lên: “Vương tổng, anh Tôn, tôi mời mọi người một chén.”
Nói rồi tự mình rót cho Vương tổng và Tôn Hoành hai chén tràn đầy rượu đế, lại tự bưng chén rượu lên, trước tiên uống một hơi cạn sạch. Trình Gia Mục uống hơi gấp, có chút rượu thuận theo khóe miệng chảy xuống. Vương tổng nhìn cần cổ trắng nõn lộ ra cùng với yết hầu nhấp nhô, nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Trình Gia Mục dốc chén không xuống: “Vương tổng, mời.” Vương tổng làm sao còn quản được nhiều như vậy, bưng chén rượu lên một hơi uống cạn. Tôn Hoành nhìn Vương tổng đều đã uống, nếu mình không uống thì không tốt, cũng uống theo bọn họ.
Đời trước, từ sau khi trải qua chuyện với phú bà kia rồi ngã đau, Trình Gia Mục không còn bốc đồng cự tuyệt như vậy nữa. Tửu lượng của cậu cực kỳ tốt, thường ở trên bàn rượu trực tiếp đốn gục đối phương. Thế nhưng lại vì vậy mà mắc bệnh đau dạ dày, sau khi sống lại trong thân thể này, trừ việc trẻ tuổi còn khỏe mạnh hơn nữa.
Nhưng cậu cũng quên, thân thể này lúc trước không quen uống rượu, chiến thuật thường dùng ở đây lại không có tác dụng. Mấy chén vào trong bụng liền có chút hoa mắt váng đầu, người mẫu vừa rồi đánh mắt với cậu cũng lại gần, nhất thời bầu không khí trở nên thực khô nóng.
Không biết từ đâu tìm được viên xúc sắc, bọn họ chơi rồi để hai người kia túm lấy Trình Gia Mục mà rót rượu, dường như một cái tay nhỏ còn luồn vào trong trang phục của cậu. Trình Gia Mục cảm thấy buồn nôn, cũng không chờ cậu phản ứng tay của nữ sinh kia lại bị ai đó túm đi. Uống quá nhiều khiến dạ dày cậu bắt đầu ân ẩn đau, nhưng giờ phút này đã đâm lao phải theo lao, không có cách nào ngừng.
Dạ dày Trình Gia Mục vốn trống không, chếnh choáng dâng lên, có chút muốn nôn. Cảm giác đau đớn quen thuộc từ dạ dày đánh tới, cậu trực giác cảm thấy không ổn, loạng chà loạng choạng mà vịn tường muốn ra ngoài.
Mơ hồ nghe được tiếng Tôn Hoành: “Tiểu Trình, đi đâu vậy?” Trình Gia Mục chỉ cảm thấy âm thanh kia thực mờ mịt, hàm hồ lẩm bẩm: “Đi phòng vệ sinh.”
Vừa dứt lời đã cảm thấy hai bên thân thể đều bị người kéo lên, Tôn Hoành nói: “Đúng đúng đúng, Vương tổng ngài giúp cậu ấy đi, nhờ ngài chiếu cố tiểu Trình a!” Trình Gia Mục cảm giác bả vai bên trái được buông lỏng, Tôn Hoành đã trở về.
Vương tổng mặc dù cũng bị rót không ít rượu, nhưng bước chân lại ổng định hơn chút so với Trình Gia Mục, quả nhiên cơ thể béo mập thì khả năng tiêu hóa cồn cũng tốt hơn một chút.
Đến phòng vệ sinh, Trình Gia Mục vịn vào tường mà nôn khan, nhưng bởi thực tế cũng chưa ăn cái gì, nên cũng nôn không ra. Ngay lúc đang khó chịu, lại cảm thấy hai cái tay béo mỡ vuốt ve trên người mình, Trình Gia Mục lập tức tỉnh hơn phân nửa.
Cảm giác này thậm chí còn buồn nôn hơn, cậu chán ghét đẩy đối phương ra, Vương tổng lại nhất quyết không buông tha: “Bảo bối, em không biết tiệc rượu hôm nay chính là tổ chức vì em sao, nhìn thấy em trên TV tôi đã cảm thấy… em quả thực quá mê người.”
Hắn hung hăng bấm một cái trên cặp mông đầy đặn của cậu, Trình Gia Mục bị đau, liền xoay người lại cho đối phương một quyền, nhưng vì say rượu bất lực, Vương tổng lại thịt dày da béo, ngược lại càng khiến đối phương thêm lấn tới: “Rất lợi hại nha, em để tôi thoải mái một lần đi, ở Gia Sang thì có cái gì tốt? Làm sao so được với tấm lòng chân tình của tôi?”
Trình Gia Mục cảm thấy chỗ bị bóp trên mông giống như nhiễm phải virus, rất khó chịu. Một bên dùng bước chân bất ổn mà đá Vương tổng một cái, một bên dùng lực tự đập lên mông mình, muốn xua đi cảm giác buồn nôn khi bị chạm phải ban nãy.
Vương tổng nhìn thấy như muốn rách cả mí mắt, tay chân lại bắt đầu không thành thật, thậm chí xô đẩy trước ngực, xé rách áo sơ mi trắng của cậu. Trình Gia Mục quả thực tức đến phát run, lão già này xem mình là ai? Giống như mấy kẻ tự nguyện đem bán thể xác kia?
Đầu đã dần lung lay chìm vào trong hôn mê, Trình Gia Mục gắng dồn sức làm một quyền vô cùng chuẩn xác. Vương tổng ôm bụng thở dốc một hồi đau đến phát điên, không khỏi đổi sắc mặt, chửi bới nói: “Cho mày thể diện mà không cần phải không? Chuyện này ta sẽ nói với Tôn Hoành, mấy người có ý gì? Trình Gia Mục tao cảnh cáo mày, đắc tội với tao thì sau này không cần lăn lộn trong ngành giải trí này nữa!”
Trình Gia Mục thở hổn hển, hơi rượu khiến mặt cậu thoáng đỏ, áo sơ mi bị xé rách lộ ra một phần xương quai xanh trắng nõn, nhìn có chút đáng thương. Nhưng biểu tình lại vô cùng hung ác, một quyền kia cũng dồn mười phần lực đạo, tựa như một con thú nhỏ xinh đẹp, lúc gặp phải uy hiếp liền lộ ra răng nanh và móng vuốt, cũng thực sự có chút lực sát thương.
Khi Hoắc Dật chạy tới, đầu tiên là nghe được lời Vương tổng hung dữ cảnh cáo, rồi lập tức nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trình Gia Mục, cơn tàn độc trong lòng hắn hung ác mà dâng lên, đều hóa thành tiếng gầm thét phát ra ngoài: “Ngược lại là tôi muốn trước hết trò chuyện với Tôn Hoành một chút!”
Sau đó, tiếng đánh nhau lập tức vang lên, tựa như tiếng mưa rơi dày đặc. Không, phải là âm thanh đơn phương đánh đập.