“Lý, Lý tổng. Ngại quá không đụng phải ngài chứ ạ?”
Lý Văn Quang phủi phủi lớp bụi không tồn tại trước ngực, cau mày mắng: “Đi cũng không chịu nhìn, nôn nôn nóng nóng.”
Người phụ trách khom lưng, cúi đầu: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đang mải nghĩ nên không nhìn đường.”
Lý Văn Quang nhìn về phía văn phòng, bĩu môi: “Thế nào, bị mắng rồi? Tâm tình Hoắc tổng không tốt?”
Người phụ trách vội nói: “Có vẻ như anh ấy đang không vui.”
Lý tổng nghĩ, Hoắc Dật tuổi còn trẻ đã cả ngày xụ mặt, thực tế dù là không vui hay tâm tình không tốt thì hắn cũng không muốn theo vào mà nhận rủi ro, liền quay người muốn đi. Người phụ trách thấy Lý tổng muốn đi, cũng đi theo xuống lầu.
Lý tổng lại gọi hắn: “Hoắc tổng vì sao lại mắng cậu?”
Không nhắc tới còn tốt, nói tới cái này, hắn lại nghẹn một ngụm nước đắng: “Hoắc tổng lớn tự mình ký hợp đồng với người mới, Hoắc tổng lại không cho dùng người đại diện tốt. Tôi còn đang lo lắng đây, hẳn là hai anh em họ có mâu thuẫn gì đó, đến lúc đó lại là do tôi gánh vác.”
Hoắc Xuyên tự mình ký với người mới? Chuyện này cũng thật kỳ quái, ông chủ kia một năm cũng chưa chắc đã tới đây được một lần. Lý tổng hỏi: “Ký với ai vậy? Có tiếng như vậy?” Chẳng lẽ là đào tiểu minh tinh từ đâu tới?
Người phụ trách nói: “Cậu ta tên là Trình Gia Mục, còn chưa có tốt nghiệp đâu, nhưng đã đóng một bộ phim truyền hình, còn được Thạch Trường An coi trọng. Có vẻ như thực sự có tài.”
“Trình Gia Mục?” Lý tổng đối với danh xưng này quá có ấn tượng, tên oắt con này hại hắn bị Hoắc tổng ngó lơ một thời gian, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Nhưng sếp đã tỏ thái độ, mình tuyệt đối không thể lại đụng tới người này.
Lý tổng vẻ mặt ôn hòa nói: “Ừm, cái này thì có gì đâu? Không thể dùng người tốt nhất thì cứ chọn một người phù hợp đi. Gia Sang này là của họ Hoắc, chúng ta là nhân viên, tốt nhất là không nên đắc tội cả hai bên.”
Người phụ trách sáng tỏ: “Có đạo lý a! Ngài có đề cử ai hay không?” Lý tổng cao thâm khó dò mà nói: “Chỉ là đề nghị với cậu thôi, ứng cử viên cụ thể tôi cũng khó mà nói.” Chờ người phụ trách vò đầu bứt tai rời đi, Lý tổng liền lập tức gọi điện thoại.
Người đại diện của Gia Sang không hề ít, tại công ty lớn thế này muốn trở thành người đại diện kim bài vẫn là cần có tư lịch. Mà Tôn Hoành, ở giải trí Gia Sang cũng xem như cấp trung nhưng dưới tay cũng chỉ có hai người thuộc tuyến số 3, một mực âu sầu thất bại.
Ai bảo mình đi ăn máng khác, nửa đường mới tiến đến. Những diễn viên danh tiếng đã sớm là ‘danh hoa có chủ’, cũng chỉ có thể dẫn dắt những người mới, vô danh. Lúc nhận được điện thoại của Lý tổng hắn liền lập tức trở lại công ty, chỉ thấy trong văn phòng có một thanh niên đang yên tĩnh ngồi đợi, khí chất xuất chúng, dung mạo xinh đẹp.
Làm người trong ngành, hắn luôn phải thời thời khắc khắc chú ý tin tức giải trí. Người thanh niên trước mặt này không phải là Trình Gia Mục sao? Vừa mới tham gia ‘Khiêu chiến sung sướng’ của đài Sơn Trúc. Không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, mà cũng rất linh hoạt, cực kỳ có phong cách nghệ sĩ.
Lúc này người phụ trách còn chưa biết giá trị của Trình Gia Mục, chỉ cảm thấy cậu là người mới lại không mấy nổi tiếng, không có boss chỉ định ai sẽ tiếp nhận đây? Nhìn thấy Tôn Hoành chủ động nói muốn tiếp quản, hai người rất ăn nhịp với nhau, quả thực giống như vừa định ngủ gật thì liền có người đưa gối đầu đến, tươi đẹp tới mức bong bóng như muốn tuôn ra.
Tất cả quá trình đi đến, Tôn Hoành đều nhiệt tình nắm tay Trình Gia Mục, nhất định muốn mời cậu ăn cơm chiều. Trình Gia Mục có chút khó khăn, trong nhà còn có một chú chó ngao Tây tạng -nói lời không hợp liền nổi bão- đợi mình cùng ăn tối, thực tế là thân bất do kỷ.
Tôn Hoành thoải mái nói: “Không sao, cậu cứ làm việc của cậu, về sau còn nhiều cơ hội. Chẳng qua có chút chuyện, trước tiên tôi phải xác nhận với cậu một chút, thuận tiện cho công việc sau này.”
Trình Gia Mục: “Anh cứ nói.”
Tôn Hoành nói: “Tiểu Mục a, cậu có bạn gái chưa?”
Trình Gia Mục lần này thành thật lắc đầu, Tôn Hoành giống như đùa giỡn nói: “Cũng không có có bạn trai a?” Trình Gia Mục cảm thấy câu hỏi của người này có chút kì quái, nhưng phản ứng đầu tiên chính là nhớ đến ngao tổng trong nhà, liền lắc đầu như trống bỏi, chém đinh chặt sắt đáp: “Không có!”
Tôn Hoành cười ha ha nói: “Đừng trách anh Tôn nghe ngóng chuyện tư của cậu, đây là phép tắc trong nghề của chúng ta. Không có là tốt nhất, nếu như có, còn phải kêu em chia tay đó.” Trình Gia Mục trong lòng thầm nghĩ: “Nào có nghiêm trọng tới mức phải chia tay, ngược lại cũng thực sự sẽ phải ký hiệp nghị bảo mật. Mặc dù cơ bản mà nói, cuối cùng đều sẽ chia tay, nhưng hắn cố ý nói như vậy là có mục đích gì? Cứ thử xem đi.”
Tôn Hoành nhiệt tình nói: “Cậu là người mới, rất nhiều chuyện không biết, vẫn là cần tôi nhắc nhở đúng lúc. Làm nghệ sĩ, điều quan trọng nhất là gì?”
Trình Gia Mục: “Diễn xuất tốt?”
Th: “Sai!” Ánh mắt sáng rực mà nhìn Trình Gia Mục.
Trình Gia Mục: “. . . Có tài nghệ?”
Tôn Hoành: “Mười phần sai!”
Trình Gia Mục nghĩ thầm: “Anh mẹ nó có phải là có bệnh không, đừng có thừa nước đục thả câu.” Mở miệng chân thành hỏi: “Anh Tôn, em không đoán ra được.”
Tôn Hoành vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Phải có quan hệ!”
Trình Gia Mục bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây cũng không phải do cậu. Bởi vì có quan hệ với Hoắc Dật, cậu liền có thể mới đi đóng phim lần đầu đã nhận được vai diễn có thoại, lại bởi nhiều nguyên do mà lời thoại còn rất nhiều. Sau lại nhờ có quan hệ với Khổng Nhạc Tiềm mà cậu có được cơ hội thử sức với ‘Tư Mã Chiêu’, từ đó lại thực sự nhận được nhân vật ấy.
Không thể không nói, đời này tiến triển quá thần tốc, mặc dù những kinh nghiệm diễn xuất cùng tấm lòng ấy mình cũng ứng phó không nổi. Thế nhưng nếu không nhờ có con đường này thì ngay cả khi có cơ hội cũng không làm được.
Không khỏi phi thường thành khẩn nói: “Anh Tôn nói phải.”
Tôn Hoành thấy cậu còn trẻ mà đã rất biết điều, không khỏi bày ra một bộ móc tim móc phổi: “Tôi rất thích mấy đứa nhỏ như cậu, biết nghe lời khuyên!” Trình Gia Mục nghĩ thầm: Mình có nói gì rồi sao?
Tôn Hoành: “Những người không có chỗ dựa, không có bối cảnh như chúng ta làm sao mà tìm được quan hệ, phải không?” Trình Gia Mục nghĩ: Đại ca, đến cùng anh còn chưa làm rõ ràng tình huống sao? Dạng chỗ dựa như Hoắc Dật còn chưa đủ lớn? Phải thế nào anh mới thỏa mãn chứ?
Tôn Hoành: “Tôi biết, bộ phim đầu tiên đã có thể tới chỗ đạo diễn Cao đã nói rõ cậu vẫn có chút quan hệ, nhưng những người đó cũng không phải chỗ đáng tin cậy. Quan hệ trong trường học dù sao cũng có hạn, vẫn nên quen biết với nhiều người, tiếp xúc nhiều một chút, nhiều bạn bè thì sẽ có nhiều đường để đi, đúng không nào?”
Trình Gia Mục mờ mịt gật đầu, nghĩ có phải hắn đã hiểu lầm cái gì không? Chẳng lẽ là chỉ đề cử của Khổng Nhạc Tiềm? Chuyện giáo sư Khổng đề cử cũng không giấu diếm người ngoài, hắn biết cũng không kì lạ, huống chi đó còn là thầy giáo của cậu. Nhưng chỗ giáo sư Khổng đề cử chính là bộ phim “Tư Mã Chiêu” của Thạch Trường An a.
Tôn Hoành vẫn như trước, chậm rãi mà nói: “Cho nên mấy chuyện anh nói cậu đều hiểu đi? Làm nghệ sĩ bên trong cái giới này đều rất loạn, chuyện như dội nước bẩn, quấy nước đục, chỉ cần cậu nổi tiếng thì cái gì cũng dễ nói, chọc ra cái sọt cũng có công ty thay cậu chùi sạch.”
“Mấu chốt là phải nổi tiếng, mà làm sao để nổi tiếng? Chỉ vẻn vẹn mỗi việc biết diễn thì không thể được, phải biết làm người, như mấy người kia vì sao lại có thể đi diễn a? Như Kỹ Lam, tuy tôi không tận mắt thấy nhưng nói ra cậu đừng không tin. Nói không ngoa chứ cô ta gần như đã ngủ với toàn bộ người trong tổ phim.”
“Còn có Ai Ai, diễn xuất nát còn chưa nói, còn dùng hàng hiệu chơi đùa. Vì sao phim toàn là tài tử số một mà lại để cô ta đóng vai nữ phụ?” Tôn Hoành hạ giọng: “Là sếp lớn của Lợi Tinh nâng đỡ cô ta! Nghe nói phu nhân nhà hắn còn đang náo loạn muốn ly hôn.”
Trình Gia Mục cảm thấy hết sức hứng thú: “Thật ư? Vì sao trên tin tức không thấy nói?” Tôn Hoành: “Còn có thể giả sao? Đám cẩu tử bên công ty giải trí đều có rất nhiều liên hệ, quen biết. Tôi nói này, cứ coi như hai người bọn họ đứng hôn nhau bên vệ đường thì ngày hôm sau cũng không lên nổi tiêu đề báo chí!”
Trình Gia Mục nghĩ: Cái này cũng xem như gió thoảng qua tai.
Tôn Hoành: “Cho nên, tôi nói nhiều như vậy cậu đã nghe rõ chưa?”
Trình Gia Mục: “… Anh nói là đi tìm một ngọn núi lớn mà dựa vào?”
Tôn Hoành: “Trẻ nhỏ dễ dạy! Mà làm sao để tìm? Vẫn là nên đi xã giao thật nhiều, thấy nhiều việc đời!” Nhắc đến chủ đề sau, Tôn Hoành rất hài lòng, đối với nghề nghiệp của mình hắn có rất nhiều dự định. Dựa vào tiểu nam sinh còn chưa có tốt nghiệp như Trình Gia Mục, bộ dáng vừa non trẻ vừa đẹp trai. Nếu có thể chạm được tới mấy sếp lớn, không chỉ có thể giúp cậu ta nổi tiếng, mình cũng sẽ tự nhiên nước lên thì thuyền lên.
Rốt cuộc cũng nghe xong dạy bảo, Trình Gia Mục vội vàng bắt tàu điện ngầm về nhà, ra tới cửa chính lại nhận được điện thoại của Hoắc Dật. Nghe nói đối phương còn chưa đi, Hoắc Dật nhíu nhíu mày dặn dò: “Đến ga ra tầng ngầm chờ tôi.”
Trình Gia Mục đành phải quay trở lại công ty, tựa như ăn trộm mà trốn trong góc tối gần chỗ đậu xe chuyên dụng của giám đốc. Hoắc Dật nhìn thấy bộ dáng kia của cậu vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu là đang lập địa đạo chiến đấu sao?”
Trình Gia Mục nhìn quanh trái phải: “Vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.” Cậu cũng không muốn về sau bị người ta đem ra buôn chuyện bát quái kiểu: “Cậu biết người kia là ai không, vì sao lại có thể đi diễn? Bởi vì bị sếp lớn của Gia Sang bao nuôi!” Trình Gia Mục lại hỏi: “Sao hôm nay anh lại tự mình lái xe?”
Hoắc Dật: “Cậu không sợ bị lái xe trông thấy ư?”
Trình Gia Mục bĩu môi: “Cái đó không giống, người của anh quản miệng rất nghiêm.”
Hoắc Dật từ chối cho ý kiến: “Ký cái hợp đồng mà thôi, làm sao muộn như vậy?”
Trình Gia Mục: “Người đại diện muốn trò chuyện cùng tôi một lúc. Anh ta tên là Tôn Hoành, người này thế nào?”
Tôn Hoành? Vì sao lại là hắn? Hoắc Dật nghe được chuyện hắn dẫn dắt mấy người, không hiểu sao có một chút chột dạ. Rất nhiều chuyện anh biết rõ cũng chỉ là phí công, nhưng lại theo bản năng mà không nguyện ý làm, đành phải hàm hồ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Trình Gia Mục: “Thật sao?” chẳng lẽ người đại diện của Gia Sang đều mang phong cách này?
Hoắc Dật: “Hắn vốn ăn máng khác, năm nay mới tới. Lúc trước là quản lý ở một công ty nhỏ, không dẫn dắt nổi nghệ sĩ để họ nổi danh, chẳng qua đã vào giới nhiều năm nên hẳn là kinh nghiệm sẽ phong phú.” Thấy anh không có ý định nói nhiều, Trình Gia Mục cũng thức thời không hỏi thêm nữa.
Bởi vì đã thông qua buổi thử vai của Thạch Trường An thử sức, cho nên gần đây cậu đều lấy việc này làm trọng, không tiếp tục nhận nhiều việc nữa. Tôn Hoành sẽ ngẫu nhiên nhắn tin, duy trì liên lạc với cậu, nhưng đều là chút chuyện không có gì quan trọng. Thế nên Trình Gia Mục càng thường xuyên tới trường học, tận lực bổ sung chương trình học đã bỏ lỡ.
Kỳ thật, đến lúc này nhiều môn trong chương trình học đã kết thúc. Nghe nói là có xã giao nên Hoắc Dật buổi tối về nhà rất muộn. Trình Gia Mục dứt khoát uốn mình trong căn hộ của Hoắc Dật, chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.
Nào biết được người đại diện lại gọi điện tới, muộn như vậy còn làm việc sao? Trình Gia Mục nhận điện thoại: “Anh Tôn.”
Tôn Hoành lần này không có hàn huyên, gọn gàng dứt khoát mà nói: “Tiểu Mục a, là anh. Còn chưa ăn tối phải không?” lại lập tức nói ra một địa chỉ quán ăn: “Bây giờ em tới đây đi, ở đây có mấy tổng giám đốc, em qua đây làm quen một chút. Anh Tôn sẽ không hại em đâu, đối với em về sau đều có chỗ tốt.”
Trình Gia Mục hơi suy tư một chút liền đáp ứng, dù sao đêm nay không cần bồi kim chủ ‘dùng bữa’. Huống hồ Tôn Hoành đã nhiều lần hẹn cậu ra ngoài, lần này còn là ‘đang chờ một mình cậu’, tại ngành giải trí hỗn loạn này, luôn cần phải có giao thiệp.