“Hoắc, Hoắc tổng?”
Là Hoắc tổng nhưng cũng chẳng phải Hoắc tổng, đời trước Trình Gia Mục chỉ gặp qua Hoắc Xuyên vài lần, tuy vậy ấn tượng lại khắc sâu. Khác với Hoắc Dật tâm thần phân liệt, trước công chúng thì ôn tồn, lễ độ nhưng lại ngấm ngầm lãnh khốc, cuồng bạo. Dù Hoắc Xuyên đi đến đâu cũng đều là hình tượng đại ca duy ngã độc tôn, một thân khí thế bá vương, khiến Trình Gia Mục không khỏi ngây ngốc.
Trở lại hai ngày trước, Đảo quốc.
Nữ bí thư Triệu Băng đặt xuống trước mặt anh một cái ipad: “Hoắc tổng, đây là video đã được cắt nối biên tập. Bởi lý do bản quyền nên ở đây không đăng nhập được trang phát sóng trực tiếp của đài Sơn Trúc, trên youtube tạm thời vẫn chưa có.”
Hoắc Dật dùng vẻ mặt cao quý lãnh diễm nói: “Ai muốn xem”, rồi sau đó lưu loát tiếp nhận ipad: “Được rồi, coi như giết thời gian. Về sau không cần làm loại chuyện vô dụng này nữa.”
Triệu Băng: “……”
Khóe miệng Triệu Băng giật giật: Anh đã ám chỉ tới như vậy, nếu tôi không tìm thì nhất định anh sẽ cho tôi cuốn gói về quê. Sau đó lại ngồi canh cả đêm đợi có người phát lại trên youtube, có khi thứ Hai liền lập tức về nhà! Đừng nói tới tiết mục, trực tiếp nhìn thấy người còn hơn ấy.
Đàn ông yêu vào thật đáng sợ, chỉ số thông minh cũng tụt xuống thẳng tắp. Tính hướng của sếp tổng cô đã biết từ sớm, thật hy vọng hắn có thể sớm làm nên thành quả, bằng không làm một nữ thư ký xinh đẹp, áp lực của cô cũng thật lớn.
Hoắc Dật dựa vào sofa trong phòng khách sạn, ôm ipad, đôi chân dài vắt lên nhau. Trên bàn trà là ly rượu trong vắt màu đỏ tựa như bảo thạch, nhìn qua giống như bức tranh mỹ nam đồ vượt qua năm tháng.
Nếu không phải biểu tình của nam chính quá quỷ dị.
Từ biểu tình lạnh nhạt đến khóe miệng nhè nhẹ dương lên, sau đó bị chọc cười, rồi lại đến chau mày, khí áp hạ thấp. Thời điểm Trình Gia Mục rất tự nhiên mà hóa giải tình huống xấu hổ, Hoắc Dật không nhịn được lại cười. Nếu bí thư Triệu còn ở đây, đại khái sẽ bị kinh sợ tới nổi một thân da gà, nụ cười kia lại mang đầy vẻ… Cưng chiều.
Mà nếu để cấp dưới khác nhìn thấy, có lẽ sẽ bị dọa. Sếp nhà họ, trừ khi tiếp nhận phỏng vấn nên mới theo khuôn phép mà khách sáo, xã giao, còn bình thường khi ở ngoài chẳng bao giờ cười. Vậy mà giờ còn cười như vậy… thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này màn ảnh đang phát tới đoạn Trình Gia Mục thể hiện ca khúc kia: “Nhưng tới giờ, anh vẫn không học được yêu thương một người là như thế nào, bởi em đã rời đi mất rồi. Anh còn chưa được nghe qua tiếng em gọi tên anh, đã phải quên em đi…”
Vẻ tươi cười trên mặt Hoắc Dật lập tức cứng lại.
Bài hát này cũng chỉ là phương tiện để Viên Mục chạy sô nên mới tùy tiện mời người viết lời, nội dung cũng có rất nhiều lỗ hổng, không mấy ý nghĩa. Nhưng giai điệu đau thương này thật ra rất phù hợp, hơn nữa khi đó cậu rất nổi tiếng, chỉ hát vài bài cũng có đông đảo các fans ủng hộ.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, ca khúc này lại trở thành bài ca bất hủ có một không hai, lại rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của Hoắc Dật.
“Những điều đã qua, bảo anh làm sao có thể quên được em”…
Giọng hát giống nhau, âm sắc tuổi trẻ tô điểm, gương mặt tương tự…
Trong nháy mắt, Hoắc Dật có chút hoảng hốt, ly rượu vang đỏ trong tay vì anh run rẩy mà đổ ra ghế sofa màu trắng nghệ, thoáng chốc đã nhiễm một mảnh hồng.
Anh lại không chút để ý, cảm xúc sâu lắng trong ánh mắt, lòng lại tuyệt vọng mà nghĩ: Viên Mục, anh luôn ở trên cao không với tới, hiện giờ anh đã tiêu sái mà đi rồi, lại để tôi như cũ, không lúc nào không muốn tìm kiếm bóng dáng anh… quả là không có thuốc chữa.
Màn ảnh vừa chuyển, người xem đã khóc đến rối tinh rối mù, đặc biệt là một cô gái trẻ. Cô gái ấy lên hình không ít, không phải vì cô ấy trang điểm diễm lệ, chỉ là mái tóc ngắn đầy cá tính, cũng không phải là xinh đẹp nhưng ngũ quan thanh tú, dù sao cũng không phải dạng mà người quay sẽ chú ý tới.
Nhưng cô thắng ở việc đã khóc quá nhiều, gần như không thể kiềm chế. Hoắc Dật nhìn gương mặt có chút quen thuộc trong hình, đột nhiên nghĩ tới: Cô gái này không phải Viên Đào Đào sao? Triệu Khang Nhạc đã từng nói qua với anh, Trình Gia Mục muốn dìu dắt một đàn em.
Anh cũng không để trong lòng, chỉ là người cùng trường mà thôi, lợi dụng nhau lấy chút tài nguyên, cầu phú quý cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng giờ phút này anh đột nhiên có một ý nghĩ, vì thế nhanh chóng gửi tin cho Triệu Khang Nhạc:
“Đàn em mà Trình Gia Mục muốn đưa tới đoàn phim mới này tên là gì?”
Là một trợ lý đã được huấn luyện, chỉ vài giây Triệu Khang Nhạc đã đáp lại: “Tên là Viên Đào Đào, học sinh năm nhất hệ đạo diễn của Trung Ảnh.”
Vậy mà là thật! Vì sao lại là Viên Đào Đào? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nghi vấn trong lòng Hoắc Dật không cách nào xóa bỏ, nhưng là loại nghi vấn không thể tưởng tượng nổi, khiến anh không dám mở miệng. Không phải là sợ người khác nói mình bị tâm thần, mà là sợ nhận được đáp án phủ định.
Trừ cái này còn có nguyên nhân nào khác không? Đúng rồi, còn có một loại khả năng.
“Trình Gia Mục và cô gái ấy quan hệ thế nào, có thân mật không?” Đánh xong một hàng chữ này, Hoắc Dật lại tự mình xóa đi. Trình Gia Mục chỉ là thế thân, là tiểu tình nhân mà anh bao dưỡng, ngoại trừ quan hệ thân thể, không nên trộn lẫn tâm tư khác vào.
Nếu nghiêm túc, hết thảy đều sẽ biến chất.
Một đêm không ngủ nổi.
Buổi chiều hôm sau, khi xuống máy bay Hoắc Dật liền đi thẳng tới tòa nhà thuộc giải trí Gia Sang, còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Giờ phút này, anh trai Hoắc Xuyên đang ở trong văn phòng của chính anh. Đôi môi mỏng có vài phần tương tự với em trai đang gợi lên một nụ cười cực kỳ xảo quyệt: “Cậu chính là Trình Gia Mục?”
Trình Gia Mục thành thật gật đầu: “Chính là tôi. Hoắc tổng, ngài có chuyện gì?”
Hoắc Xuyên: “Cậu biết tôi?”
Trình Gia Mục cười cười, cũng không vì khí thế áp bức của đối phương mà luống cuống: “Tôi từng thấy ngài trên tạp chí kinh tế.”
Hoắc Xuyên: “Tôi nghe nói Hoắc Dật gạt người nhà ở bên ngoài bao dưỡng một tiểu tình nhân. Haha, rất lợi hại, còn giấu diếm lâu như vậy. Chính là cậu sao?”
Trình Gia Mục nghĩ thầm, đã gọi tôi tới rồi mà còn hỏi cái gì?
Hoắc Xuyên: “Vốn tôi cũng không xác định, nhưng nhìn thấy cậu rồi thì không còn nghi ngờ gì nữa.”
Trình Gia Mục: “Vì sao?”
Hoắc Xuyên nhìn nhìn gương mặt cậu, ý vị sâu xa mà nói: “Em trai tôi, đương nhiên tôi hiểu.”
Trình Gia Mục đột nhiên nhớ tới lúc em gái 15 – 16 tuổi rất thích xem loại tiểu thuyết thế này. Hiện tại mình chính là tình nhân đồng tính mà thiếu gia nhà giàu bao dưỡng, như vậy theo lý mà nói, làm con trai trưởng của gia tộc, lúc này hẳn y nên lấy ra chi phiếu rồi bảo mình cút đi.
Nếu như vậy, ‘thù lao’ Hoắc Dật cho có phải cũng không cần trả lại hay không? “Anh hai, tình cảm của chúng tôi không thể dùng tiền tài mà cân nhắc.” Có phải lời kịch mặc cả nên nói như vậy không? Câu này mà nói ra, ít nhất đối phương phải tăng giá cỡ 500 vạn đi?
Cậu còn đang miên man suy nghĩ, Hoắc Xuyên lại nói: “Lời tôi nói cậu có nghe được hay không vậy?”
Trình Gia Mục theo phản xạ có điều kiện mà nói: “Anh hai, tình cảm của chúng tôi không thể dùng tiền tài mà cân nhắc!”
“Phụt.” Bí thư đứng phía sau Hoắc Xuyên không nhịn được cười. Biểu tình trên mặt Hoắc Xuyên thì như thể bị táo bón.
Cũng đúng lúc này, Hoắc Dật đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa đã nghe được lời kịch như vậy, lập tức đen mặt: “Anh hai, anh chạy tới chỗ em làm gì?”
Hoắc Xuyên điều chỉnh lại cơ bắp trên mặt: “Nhớ không lầm thì, anh cũng có cổ phần ở giải trí Gia Sang. Thế nào, không thể tới sao?”
Hoắc Dật nhìn Hoắc Xuyên, lại nhìn Trình Gia Mục.
Hoắc Xuyên bèn giải thích: “Vừa rồi, anh đang nói chuyện hợp đồng với Trình Gia Mục, chương trình ‘Khiêu chiến sung sướng’ hôm qua anh cũng đã thấy. Cậu thanh niên này không chỉ có thực tài, phản ứng cũng rất nhanh, nghe nói không lâu trước đây còn nhận được vai mới trong phim của Thạch Trường An. Một nhân tài như vậy ở ngay trước mắt, mà em lại không muốn ký hợp đồng sao?”
Hoắc Dật muốn đoạt lấy bản hợp đồng kia, lại bị Hoắc Xuyên né tránh. Hoắc Dật nói: “Chuyện của em không cần anh quản.”
Hoắc Xuyên: “Đây cũng không phải là chuyện của riêng em, ký hợp đồng với người mới đề cập tới lợi ích của công ty. Anh là con trưởng của Hoắc gia, em cứ không hiểu chuyện như vậy anh cũng không thể mặc kệ. Nếu em không muốn nói, anh sẽ nói chuyện này ra trước đại hội cổ đông để bọn họ cùng thảo luận, việc công xử theo phép công.”
Hoắc Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hoắc Dật nghe được liền nghiến răng nghiến lợi. Trình Gia Mục đứng xem lại có vẻ mặt chờ mong, không biết ngao tạng hình người và ‘khí thế bá vương’ quyết đấu, ai thua ai thắng?
Ai ngờ Hoắc Dật đã nhanh chóng bại trận: “Chuyện này đừng để người khác biết.”
Hoắc Xuyên gật đầu: “Nếu anh muốn để cho người khác biết thì đã không tới tìm em trước.”
Giải trí Gia Sang là công ty giải trí rất có tầm ảnh hưởng ở quốc nội, cùng với truyền thông Thụy Ảnh và ảnh nghiệp Lợi Tinh, được xưng là top ba công ty giải trí đầu sỏ. Mà khác với hai công ty kia, giải trí Gia Sang thuộc tập đoàn Gia Sang, tập đoàn Gia Sang ban đầu lập nghiệp từ đầu tư địa ốc và thu mua không ít các công ty con.
So với những công ty đơn thuần thiên về giải trí mà nói, có hậu thuẫn lớn như vậy cùng với tiềm lực tài chính cuồn cuộn không ngừng, chính là thực lực hiếm ai có. Có thể gia nhập công ty này, rất có lợi đối với chuyện phát triển về sau.
Tuy đời trước Trình Gia Mục vẫn luôn xem Hoắc Dật là kẻ địch, bởi trên thực tế Hoắc Dật luôn bày ra bộ dáng âm hồn không tan, khiến cậu không ngày nào yên bình. Nhưng mà Trình Gia Mục không ngốc, Gia Sang là công ty đứng đầu, cành oliu vứt tới trước mặt dĩ nhiên cậu sẽ không chút do dự mà tiếp nhận.
Cụ thể về chi tiết hợp đồng sẽ có người phụ trách đưa cậu đi thẩm tra, đối chiếu. Văn phòng giám đốc to như vậy chỉ còn lại hai anh em Hoắc gia.
Hoắc Xuyên: “A Dật, em tội gì phải như vậy?”
Hoắc Dật: “Em không hiểu anh đang nói cái gì.”
Hoắc Xuyên cười cười: “Đừng dùng bộ dạng lễ tiết dối trá ấy mà đối phó với anh. Anh chính là người nhìn em lớn lên, từ nhỏ tới lớn em chưa từng thích một ai. Giờ hắn đã không còn nữa, em liền đem đồ dỏm về để lừa mình dối người sao?”
Hoắc Dật đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Anh sai rồi, em có thích một người.”
Biểu tình trên mặt Hoắc Xuyên có hơi buông lỏng, thở dài nói: “Dù em muốn lấy cậu ta làm thế thân cho Viên Mục thì cũng không nên ích kỷ như vậy. Cậu ta có tài, lại cũng phù hợp với giới giải trí hỗn tạp này. Em cứ nhất quyết muốn giam cầm cậu ta bên người là có thể giữ cậu ấy cả đời sao? Chẳng lẽ em không nghĩ tới việc mình sẽ thích người khác hay sao?”
Hoắc Dật gắt gao cắn môi, cũng không nói lời nào.
Thấy thế, Hoắc Xuyên nói: “Giờ em cũng không tính đi diễn nữa ư?”
Hoắc Dật: “Không diễn.”
Hoắc Xuyên cười cười: “Em là một diễn viên có giá trị sáng tạo, còn mở công ty nữa…”
Mặt Hoắc Dật không chút biểu tình, đáp lại: “Vốn dĩ em cũng không thích diễn kịch. Không nói nữa, anh đi đi.”
Hoắc Xuyên lắc đầu: “Em ra ngoài hỏi thăm đi, đại công tử Hoắc gia như anh đã bao giờ bị hạ lệnh đuổi khách chưa?”
Hoắc Dật: “…”
Hoắc Xuyên: “Được, được, anh đi. Nhớ kĩ, không nên bạc đãi tiểu Gia Mục, anh cảm thấy cậu ấy là đứa nhỏ rất có ý tứ, còn thu nạp đầy đầu loại kịch Mary Sue, hahaha.”
Sau khi người phụ trách bên kia trộm xin chỉ thị của Hoắc Dật, liền ký hợp đồng tiêu chuẩn 5 năm, còn cấp cho Trình Gia Mục người đại diện phù hợp, và trợ lý… đối với người mới mà nói đây đã là đãi ngộ rất tốt rồi.
Nhưng chọn ai làm đại diện lại là vấn đề, bởi vì đây là nghệ sĩ do Hoắc tổng tự mình mời tới, người phụ trách cũng không dám tự ý quyết định. Hắn thật cẩn thận mà đi qua hỏi Hoắc Dật: “Để Doãn Khang Hòa hay là Chân Vĩnh làm ạ?”
Hoắc Xuyên tự ý hoàn toàn kéo Trình Gia Mục vào giới giải trí, Hoắc Dật còn đang phiền lòng, làm sao có thể có sắc mặt tốt với cấp dưới? Lạnh mặt nói: “Để kim bài làm người đại diện cho người mới? Cậu mới đi làm ngày đầu tiên sao?”
Người phụ trách mặt xám mày tro bước ra khỏi văn phòng giám đốc, thiếu chút nữa trực tiếp đâm vào lồng ngực người đang đi tới.