Đoạn đối diễn lần này là giữa Lang Quang và nữ chính Chung Ly Hoàng. Theo nguyên tác, Lang Quang vốn là nhân vật mấu chốt lôi kéo Chung Ly Hoàng vào ma đạo. Tuy nhiên trước đó đã cắt giảm rất nhiều suất diễn của Lang Quang, nên cần quay bổ sung sau khi kịch bản được sửa lại.
Trình Gia Mục đóng vai Lang Quang, trải qua một hồi ác chiến, áo đen nhiễm đầy máu đỏ, gương mặt minh diễm cũng loang lổ vết máu. Hắn lôi Tô Bội Lam đóng vai Chung Ly Hoàng ra từ trong đám người chết.
“Vì sao lại cứu ta?” Tô Bội Lam suy yếu chất vấn.
Trình Gia Mục chỉ trầm mặc cõng nàng, máu trên người vẫn chảy không ngừng, ẩn nhẫn không chịu nói tiếng nào.
“Vì sao lại không giết ta?” Tô Bội Lam lại hỏi.
Rốt cuộc Trình Gia Mục cũng mở miệng: “Có phải ngươi cho rằng, ta rất thích giết người?”
Tô Bội Lam cứng họng.
Trình Gia Mục: “Quả thực ta chán ghét loài người, nhưng cũng không phải như suy nghĩ của các ngươi mà lạm sát kẻ vô tội.” Hắn cười một tiếng ‘Hừ’: “Những kẻ vừa rồi đều tự cho mình là chính nghĩa mà biện hộ, sắc mặt của bọn họ ngươi cũng thấy rồi chứ?”
Chung Ly Hoàng nhớ tới vẻ mặt của những kẻ thù đáng ghê tởm vừa rồi, vì muốn diệt khẩu mà bôi nhọ nàng là yêu nữ ma đạo, luôn mồm nói: “Thay trời hành đạo, đuổi tận giết tuyệt.” Trên mặt nàng liền hiện ra vẻ căm ghét.
Trình Gia Mục: “Nếu đã như vậy, không bằng dứt khoát cùng ta đọa vào ma đạo, chứng thực việc bọn họ bôi nhọ ngươi, thế nào?”
Rõ ràng Chung Ly Hoàng đang do dự. Trình Gia Mục thả người xuống đất, đè lại lồng ngực phập phồng, hít thở vài lần mới xoay người đối mặt với nàng, nói: “Đằng sau chính là truy binh, nếu còn ở lại nơi này hẳn ngươi cũng biết kết cục sẽ ra sao.”
“Cắt!” Cao Nhậm hô lên: “NG, chuyên viên trang điểm bổ trang, Trình Gia Mục cậu lại đây một chút.” Kỳ thật diễn xuất như vậy đã rất tốt, chỉ là Cao Nhậm bị cảm xúc ảnh hưởng, mỗi một chi tiết đều muốn tốt càng thêm tốt, như vậy quả là làm khổ Trình Gia Mục quay đi quay lại mấy lần mới qua.
Cậu bèn xin lỗi Tô Bội Lam: “Chị Lam, thực xin lỗi, là em phát huy không tốt.”
Tuy Tô Bội Lam là người đanh đá nhưng lại ngay thẳng, cô đều rất bao dung với bạn bè xung quanh: “Không có việc gì, cũng đã lâu rồi tôi không thấy đạo diễn Cao nghiêm túc như vậy. Một lần lại một lần mài dũa, có như vậy mới đạt được thành quả đẹp đẽ phá lệ, chỉ là cứ kéo dài mãi như vậy chỉ sợ không đủ thời gian quay.”
Quay xong phân cảnh của mình, Trình Gia Mục và Tô Bội Lam cùng ngồi xuống ghế dù bên cạnh nghỉ ngơi. Nam chính dẫn theo các sư đệ và tiên môn chính phái luận đạo, đạo trưởng nhất phái bắt được một ma vật, đám tiên môn thế gia liền sôi nổi, người người cầm kiến ngược đãi ma vật còn sống sờ sờ đó đến chết. Đây là lần đầu tiên nam chính bắt đầu dao động, sau đoạn này tình tiết sẽ vô cùng kịch liệt, đất diễn của vai sư đệ do Lý An Yến đóng cũng khá nhiều.
Bạch Quân Ly: “Tuy rằng hắn là ma vật nhưng cũng không đả thương người. Hoa Quang tiền bối, cho dù ngài muốn giết hắn cũng nên cho hắn một đòn thống khoái.”
Hoa Quang: “Ma vật chính là ma vật! Hôm nay không đả thương người thì sớm muộn gì cũng sẽ đả thương người. Không phải người tộc ta thì tất sẽ có dị tâm. Thừa Âm huynh, Quy Khư phái của các ngươi dạy dỗ đệ tử nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”
Bạch Quân Ly tiến lên một bước, hàng lông mày khẽ nhếch: “Sư phụ ta là đại đệ tử thứ 32 của Thiên Sơn. Hoa Quang tiền bối, ngươi là chi thứ 30, đệ tử đời thứ 3. Nói như vậy, ngươi cũng xem như người cùng thế hệ với ta mới đúng, còn sư phụ ta chính là trưởng bối của ngươi.” Hắn học khẩu khí của Hoa Quang mà nói: “Phái Thái Hư các ngươi dạy dỗ đệ tử nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”
Hoa Quang thổi râu trừng mắt, Lý An Yến đóng vai sư đệ Bạch Quân Ly tiến lên nói: “Phải đó, phải đó! Một lão nhân như ngươi cùng sư bối ta cùng huynh, không biết ngượng!”
“Phốc, hahaha.” Trong sân vang lên không ít tiếng cười, Trình Gia Mục cũng không nhịn được mà bật cười. Lý An Yến cũng ý thức được lời thoại của mình nói sai rồi, nhưng mà mọi người đều bị chọc cười khiến hắn cảm thấy cũng không có gì, cũng cùng phì cười. Sắc mặt Cao Nhậm lúc ấy thực sự không tốt, kết quả khi quay lần thứ hai, Lý An Yến còn chưa nói xong lời thoại đã tự mình cười trước.
Thiếu chút nữa đạo diễn Cao đã ném văng kịch bản, nhìn Lý An Yến đang vui vẻ cười cợt, Cao Nhậm tức đến muốn hộc máu, mắng hắn: “Cười? Cậu còn không biết xấu hổ mà cười? Diễn cái kiểu gì đây? Nói như rắm chó! Ngay đến lời thoại còn không thuộc nổi? Cậu không thử nhìn Trình Gia Mục xem, cũng đều là học sinh Trung Ảnh đó!”
Lý An Yến nghe thấy tên Trình Gia Mục, sắc mặt liền xấu đi. Hắn còn nhỏ tuổi nên không biết cách thu liễm cảm xúc, chỉ một biểu tình rất nhỏ cũng bị Cao Nhậm bắt thóp. Vốn dĩ từ sáng ông đã có chút không yên lòng, Lý An Yến lại liên tiếp mắc lỗi, vừa vặn đụng phải nòng súng của ông.
Cao Nhậm cũng không vội vã quay tiếp mà chuyên tâm mắng người: “Cậu còn không phục có phải không? Trình Gia Mục mạnh hơn cậu rất nhiều! Tôi chỉ quan tâm việc các cậu có chuyên nghiệp hay không, mặc kệ cậu là do ai đề cử! Đừng đem cách ứng phó lấy lệ với giáo sư trong trường ra so với tôi.”
“Cậu đang diễn xuất hay đang học? Tôi cũng tốt nghiệp từ Trung Ảnh ra, thật muốn hỏi một chút là giáo viên nào đã dạy ra một học sinh ngu xuẩn như vậy? Cảnh diễn này tôi đã nói bao nhiêu lần? Cậu nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Căn bản vẫn không buồn để vào tai đi, Lý đại thiếu gia hư tôn quý giá tôi hầu hạ không nổi đâu!”
Trong lòng Lý An Yến vừa gấp vừa tức, không nhịn được mà nhìn về phía lối vào của studio, hy vọng cứu binh kịp thời đuổi tới diệt uy phong của Cao Nhậm, lại cũng hy vọng người tới muộn một chút, để mình còn có thể giữ lại chút mặt mũi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đạo diễn nói chuyện cậu cũng không muốn nghe phải không?”
Cao Nhậm liên tục mắng phủ đầu, công kích dày đặc mắng Lý An Yến đến máu chó đầy đầu, cảm thấy những người xung quanh cũng đều khe khẽ chê cười hắn. Hắn cũng là xui xẻo, vốn dĩ vai diễn này không nhiều lời thoại, lại là người tính cách vui vẻ rất thích hợp để tân binh ra mắt đề cao hình tượng. Ba hắn đã dùng quan hệ chuẩn bị thỏa đáng, đúng ra thì mọi chuyện hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn thế này nhiều.
Ai ngờ có Trình Gia Mục gia nhập, làm đạo diễn Cao dâng lên khí thế bừng bừng, dùng chất lượng diễn xuất cao nhất làm tiêu chuẩn. Cách làm việc cũng vì thế mà nghiêm khắc hơn nhiều, hơn nữa hai người đều là tân binh đi cửa sau, được người ta tiến cử, lại cũng đều là học sinh của học viện biểu diễn. Ngay cả khi Lý An Yến không thể tự so sánh thì đạo diễn Cao cũng sẽ lấy hai người ra để so.
Đúng lúc này, giám chế và chủ nhiệm sản xuất cùng đi vào, bên cạnh là một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da. Người này khoảng 50 tuổi, khóe mắt đã có chút nếp nhăn hiện ra vẻ khắc nghiệt, vừa nhìn liền biết không phải kẻ dễ đối phó, Lý An Yến lập tức đối mắt với người này. Ban nãy Cao Nhậm cực kỳ tức giận, người đàn ông trung niên kia đứng ngoài studio đã nghe thấy tiếng mắng, đi vào quả nhiên thấy con trai mình bị người ta mắng, sắc mặt liền khó coi.
Không khí trường quay nhất thời trở nên thật xấu hổ.
Giám chế vội cười hai tiếng làm lành: “Đạo diễn Cao, tới đây giới thiệu với ông một chút, vị này chính là Lý tổng của giải trí Cao Sang. Đầu tư cho bộ phim lần này đều là do Lý tổng phê duyệt, hahaha tiểu Lý cũng ở đây ư?”
Lý An Yến nhìn ba mình cười một cái, Lý tổng trừng mắt liếc hắn, Lý An Yến liền ngoan ngoãn cúi đầu.
Tuy vừa vào cửa Lý tổng đã nghe thấy con mình bị mắng, cảm thấy rất mất mặt, hận không thể nhốt đứa con không biết cố gắng này ở nhà, nhưng lại càng tức giận với đạo diễn Cao. Đối phương biết rõ quan hệ của mình và Lý An Yến, thế nhưng cũng không biết nhẹ nhàng một chút, thật là không biết điều!
Cao Nhậm chợt nhận ra, nhưng lời đã nói ra cũng không thể thành trò cười trước mặt toàn thể đoàn làm phim, nói lời xin lỗi với thằng nhóc này. Lý An Yến không nhẹ không nặng hừ một tiếng, từ khi Lý tổng đi vào lửa giận trong lòng Cao Nhậm đã tiêu tan không ít lại bị hắn thổi lên, ỷ vào cha hắn ở đây muốn đòi lại công đạo sao?
Lý tổng thấy sắc mặt Cao Nhậm không vui, cũng không phải không nghe thấy động tác nhỏ của con trai nhưng trong lòng lại càng thêm không thoải mái, gã bày sắc mặt cho ai xem chứ? Hắn lạnh lùng cười hai tiếng: “Tôi đã nghe nói qua về đạo diễn Cao, không ngờ người thật lại nghiêm khắc như vậy.”
Cao Nhậm cũng thực xấu hổ, nếu ông biết hôm nay Lý tổng sẽ đến thì sẽ không mắng Lý An Yến như vậy, ánh mắt oán trách nhìn sang giám chế. Vị giám chế này cũng là bạn nối khố của Cao Nhậm, vội dùng ánh mắt bày tỏ: “Tôi cũng vừa mới nhận được thông báo”, cho thấy lập trường của hắn, rồi nói với Lý tổng: “Đạo diễn Cao chính là người như vậy, là người làm nghệ thuật luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với kịch bản, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, việc nào ra việc đó hahaha.”
Cao Nhậm cũng hùa theo nói: “Tiểu Lý rất có thiên phú diễn xuất, chỉ là còn chưa nắm chắc tiết tấu, nếu có khắc phục điểm này nhất định có thể thành công.” Lý tổng nghe hắn trợn mắt nói dối, nghĩ thầm quả nhiên con mình nói không sai. Nếu không phải mình đột nhiên tìm tới, thì còn không biết A Yến ở đoàn phim bị đì như vậy, xem ra việc tiểu yêu tinh họ Trình kia ám hại con mình nhất định là sự thật.
Nghĩ đến việc Trình Gia Mục đường đường là một người đàn ông, lại chịu để một gã đàn ông khác bao dưỡng, Lý tổng liền cảm thấy ê răng. Ông đã lớn tuổi, có chút tư tưởng bảo thủ đặc thù của thế hệ trước, loại chuyện đồng tính luyến ái này tuy trong giới giải trí cũng không hiếm, nhưng ông vẫn cảm thấy ghê tởm. Có vài cậu trai lớn lên thanh tú hơn cả phụ nữ, đi đường cũng uốn éo mông, nói chuyện thì ẽo ợt nhìn thật thấy ghê.
Nghĩ đến đây, Lý tổng haha cười: “Đứa nhỏ này vẫn phải dựa vào ngài chăm sóc.” Lời nói tuy khách khí nhưng lại mang theo ý vị cảnh cáo.
Tuy tính tình Cao Nhậm không tốt, nhưng trải qua chuyện lần này tin rằng ông ta cũng có thể hiểu chuyện, hắn lại nói tiếp: “Đúng rồi, tôi nghe nói còn có một cậu trai tên Trình Gia Mục, là bạn học với A Yến nhà tôi, lại rất được ngài coi trọng, là vị nào thế?”
Tô Bội Lam đang đứng bên Trình Gia Mục lặng lẽ kề tai nói nhỏ: “Xem hắn làm trò kìa, rõ ràng là cố ý tìm tới ra uy. Tôi đã từng gặp Lý tổng kia, cậu xem Lý An Yến đáng ghét như vậy cũng không thể hoàn toàn trách hắn, hẳn là do di truyền.” Chưa nói được vài câu, một nhân viên công tác đã chạy qua đây nói: “Trình Gia Mục, giám chế kêu cậu qua đó, Lý tổng của Gia Sang muốn gặp cậu.”
Tô Bội Lam tức giận nói: “Gia Sang không phải họ Hoắc sao? Ở đâu ra Lý tổng?”
Nhân viên công tác nào dám tranh luận cùng Tô Bội Lam, chỉ bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn Trình Gia Mục. Trình Gia Mục cũng sẽ không làm khó hắn, đứng dậy nói với Tô Bội Lam: “Chị Lam, em qua đó một chút.”
Tô Bội Lam thấy Lý tổng nhìn về hướng bên này, cũng trợn trắng mắt nhấc váy cùng đi qua đó.
“Bội Lam cũng ở đây ư, đại mỹ nữ xinh đẹp.” Lý tổng cười tủm tỉm nói.
Tô Bội Lam ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Hôm nay tôi có buổi đối diễn với tiểu Mục.”
Lý tổng đánh giá Trình Gia Mục một chút, lúc này cậu còn đang mặc trang phục biểu diễn. Vốn dĩ gương mặt cậu đã rất tinh xảo, đóng vai Ma tộc lại được cố tình trang điểm ánh mắt mị hoặc, khiến nhìn qua quả thực có chút khó mà phân biệt nam nữ. Nhưng điều này trong mắt Lý tổng, lại càng thêm chứng thực ý nghĩ của ông: “Quả nhiên là một tên ẻo lả.”
Giọng ông liền có chút không tốt: “Cậu chính là Trình Gia Mục? Nghe nói đang rất hot, nhìn thật lạ mắt.”