Ngay khoảnh khắc thấy Sở Hưu, Phương Kim Ngô đã hiểu ra tất cả.
Bên này hẳn còn nói đợi có cơ hội chắc chắn sẽ tới gây sự với Sở Hưu, ai ngờ Sở Hưu còn độc ác hơn hắn, căn bản không định cho hắn cơ hội sống sót trở lại Không Sơn Cốc!
Phương Kim Ngô sắc mặt đỏ bừng, gắng gượng đứng lên, phẫn nộ hét lớn: “Ngươi làm gì Kim Đình? Ngươi điều khiển hắn hạ độc?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đồ đệ bảo bối kia bị ngươi phế bỏ rồi, ta làm gì hẳn có quan trọng nữa không?
Hơn nữa ta cũng chẳng hạ độc ngươi. Chuyện hạ độc vô sỉ đó là tác phong của ta chắc? Chỉ là mấy con cổ trùng nho nhỏ mà thôi, Đoạn Trường Cổ của Bái Nguyệt Giáo!”
Lời này vừa nói ra, Phương Kim Ngô cùng Tịnh Viễn, Hoàng Phủ Duy Minh đều đồng loạt biến sắc, bọn họ cũng từng nghe đại danh Đoạn Trường Cổ của Bái Nguyệt Giáo.
Thật ra với uy lực Đoạn Trường Cổ, muốn giết Phương Kim Ngô là chuyện không thể, Mặc dù Đoạn Trường Cổ có thể giết tông sư võ đạo, nhưng Phương Kim Ngô đã là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Cho dù hắn không có Lưu Ly Kim Ti Cổ có thể áp chế cổ trùng như Sở Hưu, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hân cũng có thể vận dụng khí huyết cương khí của bản thân ép con cổ trùng kia ra ngoài cơ thể.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đang ở đây, y sẽ cho Phương Kim Ngô cơ hội ư?
Vài con Đoạn Trường Cổ đã tiến vào cơ thể nhanh chóng thôn tính lực lượng khí huyết trong cơ thể hắn để phát triển bản thân. Trong thời gian nói chuyện này bọn chúng đã dần trưởng thành, bắt đầu gặm nhấm khí huyết kinh mạch trong cơ thể Phương Kim Ngô. Cảm giác đau đớn kịch liệt đó thậm chí khiến hẳn không thể chịu đựng nổi, không hổ danh đoạn trường.
Hoàng Phủ Duy Minh vội vàng nói: "Sở Hưu! Ngươi làm vậy là sao? Rõ ràng mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi, ngươi còn âm thăm giở thủ đoạn bỉ ổi này! Ngươi có còn làm nói đạo lý hay không?”
Sở Hưu híp mắt nói: "Có ý gì ư? Nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
Phương tiền bối ưa sĩ diện như vậy, hôm nay ta làm hẳn mất mặt, tương lai chắc chắn sẽ có vô số phiền phức.
So với đợi đến tương lai chẳng bằng giờ tìm cơ hội giải quyết triệt để phiền toái này!"
Mọi người ở đây nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt như đang nhìn kẻ điên.
Ngươi có chắc từ nhổ cỏ tận gốc dùng như vậy không?
Một võ giả Chân Đan lại nói với một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là nhổ cỏ tận gốc, chuyện này có nghe thế nào cũng thấy sai sai
Nhưng vấn đề là, hiện giờ Sở Hưu lại thật sự định làm như vậy!
“A Di Đà Phật!"
Tịnh Viễn đại sư bước tới một bước, thở dài một tiếng, chấp tay trước ngực nói: “Sở đại nhân, thật sự không thể giảng hòa hay sao?”
Tịnh Viễn đại sư thật sự không ngờ Sở Hưu lại làm như vậy.
Thật hung ác, thật âm độc, thật quả quyết!
Một khi đã kết thù kết oán với đối phương, vậy tức là không chết không thôi. Trong lúc Phương Kim Ngô còn đang nghĩ cách gây sự với Phương Kim Ngô, Sở Hưu đã bố trí xong để giết hắn.
Không thể không nói, Phương Kim Ngô quả thật đã già. Hắn thân là tiền bối trên giang hồ nhưng lại bị một hậu bối tính toán đồn ép tới mức này, thậm chí từ khi hai bên chưa từng gặp mặt, Sở Hưu đã tính toán muốn giết hắn!
Tịnh Viễn đại sư là người của Đại Quang Minh Tự, mấy năm nay hắn đi theo cao tăng Đại Quang Minh Tự, được chứng kiến không ít cường giả Ma đạo hay một số kẻ cường đồ ác nhân quật khởi và vẫn lạc trên giang hồ.
Sở Hưu mặc dù còn trẻ nhưng trên người y đã có tiềm chất như vậy, thậm chí làm việc còn độc ác quyết liệt đối phương.
Chỉ có điều Phương Kim Ngô là bạn tốt của hắn, với tính cách của Tịnh Viễn đại sư, hắn không thể làm chuyện lâm trận bỏ chạy, sống chết mặc bây.
“Giảng hòa ư? Tịnh Viễn đại sư, ngươi không nói đùa đấy chứ? Đã đến nước này rồi ngươi còn bảo ta thu tay lại tư?”
Sở Hưu nhìn Tịnh Viễn, vẻ mặt như gặp quỷ.
Lão hòa thượng này bế quan lâu quá rồi, đầu óc ngây thơ tới mức này à?
Bố trí khống chế Trần Kim Đình hạ cổ, Sở Hưu đã bỏ bao công sức, cũng đã đắc tội không chết không thôi với Phương Kim Ngô.
Thậm chí lần này nếu y không giết Phương Kim Ngô, ngày sau chắc chắn sẽ phải đối mặt với đòn trả thù điên cuồng của Phương Kim Ngô.
Thế nhưng giờ Tịnh Viễn lại bảo y giảng hòa, đúng là nực cười.
Tịnh Viễn lại thở dài một tiếng, đột nhiên quát lớn: "Phương huynh! Đừng gắng gượng nữa, trốn mau!”
Nếu trong thời kỳ toàn thịnh, đừng nói Phương Kim Ngô thời còn trẻ, cho dù là lúc khí huyết hắn mới suy bại, Tịnh Viễn đều không lo cho hắn.
Nhưng giờ Đoạn Trường Cổ đã phát tác, dưới cảm giác đau thấu tìm gan đó, còn bị Đoạn Trường Cổ gặm nhấm cương khí nội phủ, càng để lâu Phương Kim Ngô càng gặp nguy hiểm.
Cho nên nếu lúc này rồi mà Phương Kim Ngô còn e ngại thể diện không chịu trốn, vậy hậu quả không thể đoán trước được.
Tịnh Viễn không hổ là hảo hữu nhiều năm của Phương Kim Ngô, hẳn hiểu rất rõ vị lão bằng hữu này.
Trước đó đúng là Phương Kim Ngô tính toán đối đầu với Sở Hưu đến cùng ở đây, cho dù hắn trúng Đoạn Trường Cổ cũng phải giết chết Sở Hưu rồi tính.
Có điều giờ thấy đã đến nước này rồi mà Tịnh Viễn vẫn đứng ra che chở cho mình, Phương Kim Ngô cũng cắn răng, lao nhanh ra ngoài cửa sổ, thân hình biến mất trong quán rượu.
Sở Hưu híp mắt nói: "Hai vị, hai tên này để lại cho các ngươi”
Dứt lời thân hình Sở Hưu bộc phát tốc độ cực hạn, chỉ giây lát sau đã đuổi theo.
Bàng Hổ cười hắc hắc nói: “Ngươi đổi phó lão già kia đi. Lão ấy dễ hơn, để ta tên trẻ tuổi”
Dứt lời trường đao đỏ rực trong tay Bàng Hổ đã trực tiếp chém thẳng về phía Hoàng Phủ Duy Minh.
Nói thật, lúc này người thấy nóng ruột nhất chính là Hoàng Phủ Duy Minh.
Cái miệng của mình sao lại xấu như vậy, nhất định phải mời ăn cơm làm gì, kết quả ăn ra vấn đề rồi.
Mặc dù Hoàng Phủ Duy Minh biết nếu Trần Kim Đình đã bị Sở Hưu khống chế, vậy sớm muộn gì hắn cũng tìm cơ hội hạ cổ trùng vào người Phương Kim Ngô.
Nhưng vấn đề là lúc đó bọn họ đã đi rồi, đâu dinh dáng gì vào chuyện này?
Tịnh Viễn đại sư vì bằng hữu mà ra tay, còn tình nghĩa của Hoàng Phủ Duy Minh với Phương Kim Ngô, hay nên nói là tình nghĩa của toàn bộ Hoàng Phủ thị với Phương Kim Ngô còn chưa thân mật đến vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!