Cho nên khi Bắc Cung Bách Lý ra tay giết địch, chỉ cần phe địch sa vào thế yếu lập tức tan tác bỏ trốn. Bởi vì một khi bọn họ thua, thứ đang chờ bọn họ chính là một chữ 'chết.
Người này sát tính cực nặng, thậm chí nặng tới mức ngay cả Hạng Long cũng không chịu nổi.
Cho nên sau khi chiến tranh giữa Bắc Yên và Đông Tề kết thúc, mặc dù Bắc Cung Bách Lý vẫn luôn lãnh binh, có điều hẳn rất ít khi ra khỏi Yên Kinh Thành. Trừ phi có hành động lớn nếu không triều đình Bắc Yên sẽ không phái một đại sát khí như vậy ra mặt, chỉ để hắn bảo hộ Yên Kinh Thành.
“Bắc Cung đại tướng quân có gì căn dặn?”
Hạng Võ ăn một miếng chuối tiêu rồi mới nói: “Tính cách lão đại thật ra rất không thích xen vào việc của người khác, có điều nhiệm vụ hiện giờ của hắn đang là thủ hộ Yên Kinh Thành, còn Trấn Võ Đường cũng đang trong Yên Kinh Thành.
Ngươi từng thấy sự kinh khủng của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần rồi đấy, cho nên lão đại chỉ hy vọng các ngươi tốt nhất đừng động thủ trong Yên Kinh Thành. Nếu không một khi lớn chuyện, hắn không thể không ra tay!”
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy nhờ ngài chuyển lời, Bắc Cung tướng quân cứ yên tâm, ta còn chưa tự đại tới mức định so chiêu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên điều kiện kiên quyết là Phương Kim Ngô kia không hùng hổ ép người”
Hạng Võ gật đầu nói: “Không có việc gì lớn, lão đại để ta tới thông báo cho ngươi một câu mà thôi, ngươi tự biết là được”
Nói xong, Hạng Võ đột nhiên nhìn rổ chuối tiêu rên bàn: “Ta nói này, các ngươi chắc không thích ăn cái này đâu nhỉ. Để ta căm đi nhé, đỡ lãng phí”
Sở Hưu che đầu khoát tay, ra hiệu Hạng Võ tùy ý.
Người lên tới địa vị cao thường rất cố chấp, tâm chí cực kỳ kiên định.
Còn chỗ cố chấp của Hạng Võ chính là ăn chuối tiêu?
Sau khi Hạng Võ đi khỏi, Sở Hưu lại nghênh đón một người khác, chính là thái giám trong hoàng cung đi ra.
Lão thái giám này mặc áo xanh lá, mái tóc chải chuốt cẩn thận, gương mặt luôn mang nụ cười cứng nhắc, trông rất giả, khiến người ta không rét mà run.
“Ta là Trương Các, làm việc cho đại nội, phụ trách quản lý đám trẻ hầu hạ bệ hạ”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Hóa ra là Trương tổng quản của đại nội, thất kính thất kính”
Lão thái giám trước mặt tuy nói chuyện khách khí nhưng thực ra cũng là tông sư võ đạo, hơn nữa thân phận còn là tổng quản đại nội, phụ trách quản lý tất cả thái giám trong cung.
Có điều Sở Hưu từng nghe nói trong hoàng cung có vẻ còn có cường giả khác cũng là thái giám, có lẽ còn đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hầu hạ mấy đời đế vương Bắc Yên rồi. Mặc dù hẳn không quan tâm tới những chuyện khác nhưng bối phận lại là lớn nhất.
Gương mặt Trương Các không hề thay đổi biểu cảm nói: "Lăn này ta tới đây là theo ý của bệ hạ.
Bệ hạ muốn hỏi Sở đại nhân một chút, ân oán giữa ngươi và Phương Kim Ngô kia không cách nào giải quyết ư?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Không phải ân oán giữa ta và hắn, mà là hắn nhất quyết muốn sống mái với ta
Tên Trần Kim Đình kia sỉ nhục ta làm chó săn cho triều đình. Ta là chó săn cho triều đình, vậy hắn coi triều đình thế nào đây? Như vậy cũng là sỉ nhục triều đình, ta không thể nhẫn nhịn được”
Trương Các gật đầu nói: “Nếu vậy chỉ cần Sở đại nhân tự biết rõ giới hạn là được. Phương Kim Ngô dù sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nơi này lại là Yên Kinh Thành, bệ hạ không muốn lớn chuyện hơn nữa, gây thêm phiền toái
Nói xong Trương Các trực tiếp đi khỏi.
Trong thiên hạ ngày nay khi những cường giả đỉnh phong có tên trên Chí Tôn Bảng như Dạ Thiều Nam không tùy tiện xuất thủ, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đã là cao thủ trong cao thủ,
Một cường giá Chân Hỏa Luyện Thần có lực phá hoại kinh khủng, đặc biệt là kẻ không có lập trường như Phương Kim Ngô.
Chính vì hẳn không có lập trường, chỉ là tán tu, không có thù hận với Ma đạo, có giao hảo với võ lâm Chính đạo, không có uy hiếp với triều định, cho nên không ai muốn trêu chọc tới hắn, ngược lại lấy lòng đủ kiểu, chỉ mong đối phương đứng về phía mình.
Cho nên giờ Sở Hưu đối đầu với Phương Kim Ngô, những người biết chuyện này đều không coi trọng Sở Hưu, cho rằng y làm vậy là thiếu khôn ngoan.
Nhưng đáng tiếc Sở Hưu vẫn làm như vậy, hơn nữa chuyện này đúng là do tên Trần Kim Đình kia không giữ được mồm miệng, cho nên không ai nói được gì.
Hạng Long cùng Bắc Cung Bách Lý chỉ cho người tới nói một câu, bảo Sở huynh phải chủ ý phân tấc, đừng làm gì quá đáng. Dù sao giờ Sở Hưu đang đứng cùng một chỗ với triều đình, bọn họ không giúp cũng được, nhưng nếu phá rối vậy sẽ thành quá đáng.
Hơn mười ngày sau, ngoài cửa Yên Kinh Thành, Nhậm Thiên Lý không mặc chiến giáp, chỉ khoác trường bào màu vàng lắng lặng chờ đợi
Hắn đang đợi Phương Kim Ngô.
Mặc chiến giáp, Nhậm Thiên Lý sẽ là đại tướng quân Bắc Úy Quân. Không mặc chiến giáp, hẳn chỉ là đệ tử Phương Kim Ngô.
Rốt cuộc bản thân có thân phận ra sao, chuyện này Nhậm Thiên Lý nhìn rất rõ.
Nửa canh giờ sau, ngoài thành có ba người tới, bóng dáng mỗi người đều như rút ngắn mặt đất, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nhậm Thiên Lý.
Chính giữa là một ông lão tướng mạo nghiêm trạng, mặc áo gấm hoa văn mây trắng, mái tóc bạo trắng chỉ chuốt tỉ mi, nhìn bộ dáng có vé là loại người cực kỳ nghiêm túc cứng nhắc.
Trên người hẳn không có chút khí tức nào, nhưng Nhậm Thiên Lý đứng trước mặt hắn lại bất giác cúi đầu.
Cho dù giờ hẳn đã là đại tướng quân Bắc Yên, hẳn vẫn không quên sự khắc nghiệt của Phương Kim Ngô khi dạy hẳn học võ lúc trước.
Còn bên trái Phương Kim Ngô là một người trung niên có cảnh giới tông sư võ đạo, chính là Hoàng Phủ Duy Minh của Hoàng Phủ thị.
Không phải hẳn tới để giúp Phương Kim Ngô đối phó với Sở Hưu mà là tới làm người thuyết phục Sở Hưu, coi như tạo chút áp lực cho Sở Hưu, khiến y thả người.
Đất Bắc Yên chỉ có chừng đó người cao tuổi, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lừa bọn họ bao năm như vậy thật ra đã chết từ lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!