Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh nói: “Sư phụ, ngươi không tới Quan Trung Hình Đường giúp Sở Hưu hay sao? Lã Phụng Tiên Lã huynh cũng đang ở đó.”
Trần Thanh Đế lại ngồi uống, rót một chén rượu ra, thản nhiên nói: “Mưu kế của tên tiểu tử Sở Hưu kia nhiều hơn các ngươi nhiều. Hắn tự biết lấy, không cần các ngươi nghĩ thay hắn.
Còn về tiểu tử Lã Phụng Tiên, hẳn là người thành thật, có điều vận may cơ duyên cực tốt. Hắn lại gặp. những người bạn như các ngươi, trước nay chưa lần nào chịu thiệt. Tới giúp tên Sở Hưu là lựa chọn của hắn, không căn ngươi quan tâm thay hẳn.
Mỗ giúp tiểu tử Sở Hưu kia ngăn cản người bên Tây Sở này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Còn bảo tới Quan Trung Hình Đường, tuyệt đối không thể. Không phải ta không muốn giúp mà là không thể giúp.
Quan hệ giữa hai giới Chính Ma đang cực kỳ vi diệu, Thiên Hạ Minh của ta luôn giữ trung lập. Giờ mà đi, ngươi nói xem ta đứng bên nào?”
Huống hồ ngươi cũng thấy rồi đấy, thời gian dài như vậy, hai giới Chính ma có bao nhiêu cường giả ra tay?
Chỉ có mình Ngụy Thư Nhai cùng Hư Vân mà thôi!
Ngụy Thư Nhai ra tay là vì hắn là chỗ dựa cho nhánh Ẩn Ma, nghe nói hẳn cũng là người ủng hộ Sở Hưu nhất trong nhánh Ẩn Ma.
Còn Hư Vân ra tay chỉ do Sở Hưu trắng trợn tấn công sang Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thân là tông môn lớn nhất Bắc Yên, nhất định phải tỏ thái độ mà thôi.
Nếu Sở Hưu thành thật ở lại Quan Trung Hình Đường, Hư Vân cũng sẽ không ra tay.
Hai giới Chính Ma đều đang kiềm chế, khổng chế chuyện này trong mức độ nhất định, không khiến chuyện này lớn hơn nữa.”
Trần Thanh Đế đột nhiên giơ tay, thò ngón tay vào trong chén rượu, lập tức từng gợn sóng dâng lên, chấn động càng lúc càng lớn, cuối cùng một tiếng nổ vang lên, bát rượu nổ tung.
“Thế cục hiện giờ cũng như rượu trong bát này, không ai khuấy thì sóng êm gió lặng, bất luận đấu đá thế nào cũng không tràn ra được.
Ngược lại, nếu có cường giả vượt qua cấp bậc này nhúng tay vào, vậy khả năng lớn nhất là làm nổ bát rượu này, không ai có rượu uống.”
Tạ Tiểu Lâu suy ngẫm gật đầu, đột nhiên lại hỏi: “Sư phụ, người nói không được có cường giả vượt qua cấp bậc này nhúng tay vào gây rối, vậy tức là khen mình sánh được với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hay sao?"
“Cốp!"
Trần Thanh Đế trực tiếp cốc cho Tạ Tiểu Lâu một cái, thiếu chút nữa khiến hẳn đập đầu xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Chân Hỏa Luyện Thần thì sao? Một quyền không đánh chết được thì hai quyền.
Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đối với tiểu bối như ngươi thì là trời, cao tới mức không chạm vào được.
Nhưng đối với mỗ, trời thì sao? Tay mỗ hái được. cả sao!”
...
Trong chiến trường ngoài Quan Trung Thành, sau khi Lã Phụng Tiên và Lạc Phi Hồng dẫn người gia nhập, cục diện cũng dần ổn định lại.
Trận chiến này không như lăn ở Bắc Yên, Sở Hưu còn có thể tập kích hay dùng các kế sách khác. Lần này y thật sự dốc hết lực lượng của mình ra, áp hết tất cả mọi quan hệ, ra tay chính diện đánh cược một lần.
Bên phía Tây Sở rốt cuộc ra sao thực ra Sở Hưu không biết. Y chỉ truyền tin cho Tạ Tiểu Lâu nhờ hắn hỗ trợ. Do thời gian quá cấp bách, Tạ Tiểu Lâu thậm chí không hồi âm cho y.
Có điều Sở Hưu tin Tạ Tiểu Lâu sẽ giúp hẳn, đồng thời với thực lực của Trần Thanh Đế, tại Tây Sở hầu. như không ai cản nổi hắn. Cho nên bên phía Sở Hưu cũng có thể yên tâm giao chiến, không cần lo chuyện bên Tây Sở.
Dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật không ngừng thăm dò đối chiến với Phương Thất Thiếu, chuyện này cũng khiến tỉnh thăn lực của Sở Hưu tiêu hao rất lớn.
Hai bên không ngừng biến ảo chiêu thức, không ngừng thăm dò, nhìn như chuyện giao thủ không kịch liệt nhưng lại hết sức nguy hiểm.
Có Bạch Tiềm ở bên cạnh đứng xem, Phương Thất Thiếu thật sự không nương tay, Sở Hưu cũng vậy.
Mặc dù bọn họ là bằng hữu nhưng cũng là cường giả có tên trên Long Hổ Bảng, lúc này dốc sức giao chiến, không vì lợi ích, chỉ để nghiệm chứng võ đạo bản thân.
Sở Hưu hít sâu một hơi. Đánh lâu như vậy rồi, bất luận Phương Thất Thiếu hay y đều đã quen với biến hóa của đối phương . Trận chiến này cũng nên kết thúc.
Năm chặt Thiên Ma Vũ trong tay, khí thế quanh người Sở Hưu đột nhiên biến đổi, thế đao trở nên mông lung như ẩn như hiện. Một lưỡng khí tức kỳ dị tỏa ra, như ảnh hưởng tới cả không gian và thời gian xung quanh. Chỉ trong tích tắc, Sở Hưu như thoát ly khỏi sự khống chế của không gian này. Khí thế đó cực kỳ quái dị, thế đao chỉ giương lên đã lập tức khiến mọi người chú ý!
Thế đao trên tay Sở Hưu chính là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã năm xưa!
Thức võ thuật cường đại này thậm chí ngày trước Sở Hưu không thể hiểu nổi. Cho dù Sở Hưu tiêu hao. lực lượng của đạo uẩn, tạm thời khác ghi trong lòng, có thể chậm rãi tìm hiểu, nhưng tới giờ y vẫn chưa thật sự nằm giữ được nó. Thậm chí y không thể xuất ra Hồng Trần Phiêu Miếu Trảm hoàn chỉnh.
Cho nên có thể nói giờ thế đao của Sở Hưu chỉ là hư trương thanh thế mà thôi. Nếu y cưỡng ép xuất đao, người bị thương trước thật ra là bản thân mình.
Nhưng chính một thức mở đầu này lại khiến vô số người chấn động. Đừng nói là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù là tông sư võ đạo cũng phải kinh hãi trước khí thế và lực lượng mà một đao đó tỏa ra.
Phương Thất Thiếu biết Sở Hưu có rất nhiều tuyệt kỹ, nhưng hắn không ngờ Sở Hưu còn cất giấu thủ đoạn lợi hại đến
Giờ khắc này Phương Thất Thiếu thậm chí không nghĩ tới chuyện chống cự mà dốc toàn lực vận chuyển Nhân Quả Kiếm Đạo, dùng hết sức né tránh.
Nhưng lúc này Phương Thất Thiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đây rốt cuộc là đao pháp gì? Không ngờ lại cường đại tới mức khiến hẳn chỉ dùng đạo về nhân quả thôi diễn thôi cũng trực tiếp phản phệ!
Còn khi chứng kiến cảnh này, Sở Hưu lập tức chuyển đổi thế đao, Thiên Ma Vũ thi triển lực lượng của Hận Đao chém xuống, trực tiếp đánh lui Phương Thất Thiếu hơn mười bước.
Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ, hắn chỉ nhún vai với Phương Thất Thiếu nói: "Xin lỗi Phương huynh.”
Thực chất tính rõ ra thì Sở Hưu lửa gạt mà thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!