Có điều càng đánh thần quang trong mắt Tông Huyền càng rực rỡ, mặc dù không ai nhận ra trên gương mặt như pho tượng của Tông Huyền có thần sắc gì, có điều lúc này Tông Huyền lại đang tức giận.
Bao lâu nay hầu như không ai áp chế được hắn tới mức độ này, e rằng cả Trương Thừa Trình khi giao thủ một đấu một với hẳn cũng không.
Mặc dù chuyện này không nghĩa là thực lực Sở Hưu mạnh hơn Trương Thừa Trinh, nhưng xét theo lực bộc phát, võ thuật thần dị tầng tầng lớp lớp của Sở. Hưu quả thật khó giải quyết hơn Trương Thừa Trinh nhiều.
Nếu giao đấu lý trí một chút, Tông Huyền cứ lẳng lặng phòng ngự, đợi Sở Hưu tiêu hao hết chín thành lực lượng mới ra tay phản kích, như vậy cục diện sẽ là tất thẳng.
Nhưng lúc này trong lòng Tông Huyền đã bừng bừng lửa giận. Hắn, không muốn thủ nữa!
Tông Huyền là người không phải là thần, hắn cũng có thất tình lục dục.
Lúc này Sở Hưu không thể vận dụng bảy thanh ma đao, nếu như y có thể vận dụng bảy thanh ma đao,
hẳn Sân Đao sẽ có tác dụng lớn nhất đối với Tông Huyền.
Cương khí phật quang vô tận ngưng tụ quanh người Tông Huyền, những lưỡng phật quang kia hừng hực cháy, hóa thành phật diễm bừng bừng.
Tiếp đó Tông Huyền tay niết Minh Vương Ấn, rong phật quang nộ diễm một hư ảnh Minh Vương bốn mặt tám tay hiển hiện, gương mặt dữ tợn tới đáng sợ. Trên tám tay huyễn hóa ra đủ loại binh khí, điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu
Thiên Ma Vũ được Sở Hưu nằm trong tay, lực lượng Hoán Nhật Đại Pháp cũng được y tăng cường tới cực hạn, khí huyết quanh người y đều như rực cháy Phật diễm vàng kim lưu chuyển, không ngờ lại phủ một tầng phật diễm rực rỡ bên trên Thiên Ma Vũ.
Một đao đó chém xuống, bên trong phật diễm mang theo ma khí ngập trời, cùng lúc đó Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Phẫn Nộ Minh Vương của Tông Huyền mặc dù có tám tay nhưng toàn bộ đều bị một đao của Sở Hưu chặn lại.
Phật quang ma diễm bản tung khắp nơi, uy thế đó thậm chí gần sát với lúc năm người vây công Trương Thừa Trinh.
Hư Hành sắc mặt cực kỳ âm trăm, Ma Phật đồng tu là một loại vũ nhục đối với võ giả Đại Quang Minh Tự.
Có điều Sở Hưu có thể tu luyện võ công Phật môn tới trình độ này nhưng hẳn lại chẳng thể bắt bẻ điều gì, bởi Sở Hưu chính là truyền nhân của Thánh Tăng Đàm Uyên.
Trên giang hồ ai ai cũng biết thanh danh của Đàm Uyên đại sư, truyền nhân của hắn cho dù có tu luyện ma công cũng không phải người trong Ma đạo.
Đây là một văng hào quang, cho dù mọi người trong giang hồ không tin Sở Hưu nhưng bọn họ lại tin tưởng Đàm Uyên đại sư.
Còn lúc ở một bên, Chử Vô Kỵ nhìn Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền, khẽ nhíu mày truyền âm cho Lục tiên sinh nói: “Tiểu tử này không đơn giản, người khác đều cho là hẳn đồng tu Ma Phật, thật ra hẳn là Đạo Phật Ma đồng tu”
Lục tiên sinh kinh ngạc nói: "Hắn còn tu luyện võ công Đạo môn?”
Lục tiên sinh xem như hiểu khá rõ về Sở Hưu, có điều hắn chưa từng chủ động hỏi rốt cuộc Sở Hưu tu luyện công pháp gì. Dù sao chuyện này cũng là đại kỵ.
Nhưng bên ngoài, Sở Hưu chưa từng chủ động lộ ra bất cứ công pháp Đạo môn mạnh mẽ nào.
Chử Vô Kỵ cười hắc hắc nói: “Ngươi không nhìn ra cũng rất bình thường, công pháp Đạo môn công chính bình thản, chú trọng căn cơ nội tình. Tiểu tử này lấy đạo cơ làm cốt, củng cố căn cơ vô cũng vững chắc kiên cố nên mới có tu vi như ngày hôm nay. Nếu ta đoán không sai, môn công pháp đầu tiên hắn tu luyện hắn là thuộc Đạo môn.
Lấy đạo pháp công chính bình thản điều hòa lực lượng Ma Phật. Bất kể hẳn vô tình hay cố ý, cách làm này khiến cho ba loại lực lượng của hắn đạt tới một mức độ cân bằng vi diệu, thậm chí còn có thể bổ sung cho nhau.
Kẻ này quả thật là nhân tài, tiềm lực của hắn không kém hơn Tiểu Thiên Sư vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo kia!"
Lục tiên sinh kinh ngạc nhìn Chử Vô Kỵ, hắn không ngờ Chử Vô Kỵ lại đánh giá Sở Hưu cao như vậy.
Phải biết Chử Vô Kỵ thật ra cũng từng là thiên tài, ngày trước còn đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, giờ còn là một trong những tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất. Trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, không mấy ai được Chử Vô Kỵ để mắt tới.
Trong đại điện, Sở Hưu cùng Tông Huyền giao chiến vô cùng kịch liệt, thậm chí đã vượt qua chiến đấu giữa tông sư võ đạo, cường độ sức mạnh khiến đám người quan chiến kinh hồn táng đảm.
Hai người giao thủ thật tình, không vì lợi ích, không có thủ hận, chỉ vì thắng bại!
Phẫn Nộ Minh Vương của Tông Huyền, Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, cương khí phật diễm hừng hực cháy, theo hai bên giao thủ, những cột đá bằng đồng xanh xung quanh hai người đều xuất hiện vết rạn, toàn bộ đại điện cũng dần dần lắc lư.
Thấy cảnh này, Quảng Ninh đạo nhân vội vàng lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi chú ý một chút, lại đánh nữa cả đại điện này cũng bị các ngươi làm sập mất"
Bình thường mà nói, đừng nói hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất giao thủ, cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tới đây cũng đừng hòng phá hỏng phân điện Tam Thanh Điện này.
Nhưng phân điện Tam Thanh Điện đã trải qua đại kiếp nạn thượng cổ, trận pháp bên ngoài còn bị đám người Quảng Ninh đạo nhân liên thủ phá hỏng, bên trong không còn trận pháp thủ hộ, thật ra đã rất yếu ớt.
Chỉ có điều trước đó lúc những tông sư võ đạo xuất thủ bọn họ đều chỉ định tranh đoạt đạo uẩn kia, chủ yếu là cướp đoạt đạo uẩn chứ không phải giao thủ chém giết với nhau, cho nên không quá kịch liệt
Nhưng vừa rồi Trương Thừa Trinh giao thủ rất mãnh liệt với năm người, giờ Sở Hưu và Tông Huyền lại đánh nhau tới mức này, ngay cả phân điện Tam Thanh Điện cũng không gánh nổi nữa.
Có điều lúc này Sở Hưu cùng Tông Huyền đã giao chiến tới mức kịch liệt, cho dù bảo bọn họ tạm dừng bọn họ cũng không ngừng lại nổi, làm gì để ý được tới chuyện khác?
Trong mắt Tông Huyền phật quang bừng bừng, hư ảnh Phẫn Nộ Minh Vương bốn mặt tám tay sau lưng triệt để phai nhạt, nhưng lại hóa thành Bất Động Minh Vương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!