Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh. Lần này y tới đây không phải chỉ để giúp đỡ mà còn là để báo thù.
Ánh mắt Bành Hổ nhìn về phía Sở Hưu mang theo vẻ nghỉ hoặc. Sao nhắc tới Tụ Nghĩa Trang tên lôi đài này luôn có vẻ đằng đằng sát khí như vậy. Xem ra tuấn kiệt trẻ tuổi mà Mai Khinh Liên đề cử tới này có vẻ rất đáng tin cậy, nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái hành động, đứng về phía Kỳ Liên Trại bọn họ, coi Tụ Nghĩa Trang là kẻ thù.
Sở Hưu suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Nếu muốn phá cục cần ba bước. Nhượng bộ, phân hóa và dựa thế. Có điều thế sự khôn lường, cho dù những đại sư bói toán của Đạo môn cũng chẳng thể nào đi một bước tính ba bước. Ta chỉ có thể bước từng bước một mà thôi, nếu xảy ra vấn đề gì thì lại tu sửa.”
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, thật ra phần lớn mọi người đều không hiểu Sở Hưu nói vậy là sao.
Đối với đám giặc cướp này mà nói, thứ bọn họ am hiểu lúc bình thường chỉ có hai, giết người cùng cướp của.
Không phải nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đều là ngu ngốc mà là phần lớn tính cách bọn họ đều như: vậy. Bọn họ tin tưởng thực lực quan trọng hơn mưu kế, khi thực lực cường đại tới mức độ nhất định sẽ có thể coi nhẹ bất cứ mưu kế nào.
Mặc dù trên thực tế cũng là vậy, nhưng rất đáng tiếc, trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu trước đó còn không cường đại tới mức độ đó, cho nên đã bị tiêu diệt.
Còn Kỳ Liên Trại hiện giờ cũng vậy, trong điều kiện thực lực không đủ, chỉ có thể dựa vào mưu kế tính toán lật bàn.
Bành Hổ gõ bàn nói: “Ngươi nói nhượng bộ là sao?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chính là ý nghĩa gốc thôi. Tạm thời tránh né mũi nhọn, lựa chọn nhượng bộ, như vậy mới đổi được một chút sinh cơ.”
Sở Hưu vừa nói ra lời này, mọi người lập tức bùng nổ.
Hà Triển đứng bật dậy nói: “Tuyệt đối không thể! Đại đương gia cùng chúng ta vất vả bao năm như vậy mới đặt chân được tại Liêu Đông Quận này, thế nhưng giờ ngươi lại bảo chúng ta từ bỏ cơ nghiệp này, trực tiếp nhượng bộ, thế này là sao?
Nếu nhận thua có thể giải quyết được vấn đề, vậy chúng ta đã nhận thua với Tụ Nghĩa Trang từ đời nào rồi. Còn cần ngươi tới làm gì?”
Sở Hưu nhún vai, giọng điệu chẳng buồn để tâm: “Nhượng bộ không phải nhận thua. Còn nữa, đất Liêu Đông này thật ra không thích hợp để phát triển. Vừa hoang vắng, bốn phía đều có địch. Đông có Tụ Nghĩa Trang, tây có Thần Vũ Môn, nam có Hoàng Phủ thị, bắc có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Có thế lực nào có hảo cảm với Kỳ Liên Trại không? Giờ không ai động thủ thì thôi, một khi có người động thủ như hiện giờ, Kỳ Liên Trại thậm chí không có đường nào để chạy.
Chư vị, ta không phải người của Kỳ Liên Trại, thánh nữ đại nhân bảo ta tới giúp đỡ. Ta đã tới, chủ ý ta cũng đã ra. Về phần có dùng hay không tùy các ngươi thôi.”
Bành Hổ cau mày suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp vỗ bàn một cái nói: “Được, chúng ta làm theo Lâm công tử, từ giờ trở đi Kỳ Liên Trại chúng ta sẽ nghe theo ngươi chỉ huy!"
Dùng người thì không nghỉ ngờ người, bản thân Bành Hổ ta không am hiểu những chuyện này, có người am hiểu là được.
Đương nhiên Bành Hổ tin tưởng không phải Sở Hưu mà là Mai Khinh Liên.
Hắn tin rằng Mai Khinh Liên cho dù không giúp hắn cũng sẽ không lừa hắn, cho nên lúc này Mai Khinh Liên phái Sở Hưu tới vậy chứng minh Sở Hưu có thực lực nhất định xoay chuyển được càn khôn.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu đã vậy mời Bàng trại chủ dẫn dắt các huynh đệ thủ hạ chia thủ hạ tốp nhỏ, từ bỏ Kỳ Liên Trại, toàn bộ lui lại vùng Cực Bắc. Có điều đừng tiến vào địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhất định phải kín tiếng ẩn nhẫn tới cực hạn. Như vậy mới có thể tiến hành bước thứ hai và thứ ba.”
Bành Hổ gật nhẹ đầu, trực tiếp vung tay lên, sau bữa tiệc rượu tất cả võ giả của Kỳ Liên Trại đều rút lui!
Nhân số Kỳ Liên Trại thật ra cũng không nhiều, chỉ có gần vạn người mà thôi. Trong đó tinh nhuệ chân chính của Kỳ Liên Trại thật ra chỉ không tới ngàn người, cho nên lui lại ẩn nấp cũng cực kỳ dễ dàng.
Gòn lúc này ngoài Liêu Đông Quận, trong một trang viên, Nhiếp Nhân Long cùng Nhiếp Đông Lưu và hơn mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều có mặt ở đó, cũng bày tiệc rượu, có điều đồ ăn thức uống đều tinh xảo hơn Kỳ Liên Trại nhiều.
Nhiếp Nhân Long ngồi trên ghế chủ, Nhiếp Đông Lưu ngồi ngay cạnh hắn. Xung quanh hắn là những võ giả cầm quyền trong thế lực võ lâm đất Yến Đông, lúc này đang không ngừng nịnh nọt Nhiếp Đông Lưu.
“Lần này may mà có thiếu trang chủ thần cơ diệu toán, bố trí không chút kế hở, mới áp chế triệt để được hung đồ thổ phỉ kia.”
“Đúng vậy đúng vậy, dựa theo bố trí của thiếu trang chủ, chúng ta thận trọng từng bước một, có lẽ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn quét sạch lũ Kỳ Liên Trại!”
“Tụ Nghĩa Trang có nhân kiệt như thiếu trang chủ, quả thật là chuyện may mắn cho Tụ Nghĩa Trang, cũng là may mắn cho giới võ lâm Yến Đông chúng ta.
Thời gian gần đây thiếu trang chủ hậu tích bạc phát, không làm chuyện gì dương danh giang hồ, khiến cho mấy tên Sở Hưu, Lã Phụng Tiên lao nhao bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Sau khi chuyện này kết thúc, thiếu trang chủ chắc chắn sẽ bước lên năm hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Đám người này không đi khen tặng Nhiếp Nhân Long ngược lại đều khen ngợi Nhiếp Đông Lưu, không phải bọn họ không hiểu chuyện mà vì bọn họ biết lần này. Tụ Nghĩa Trang gây động tĩnh lớn như vậy vốn là để Nhiếp Nhân Long đẩy Nhiếp Đông Lưu ra trước mắt mọi người.
Thân là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, thanh danh cùng thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long đã đủ lớn. Cho nên giờ Nhiếp Nhân Long đã không cần một số hư danh nữa.
Ngược lại Nhiếp Đông Lưu giờ thậm chí không trong trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cho nên Nhiếp Nhân Long nhất định phải đẩy hắn lên lại mười hạng đầu. Như vậy Nhiếp Nhân Long mới có tư cách tranh phong cùng những tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi kia.
Hơn nữa hành động lần này của Nhiếp Nhân Long cũng mang ý khảo nghiệm Nhiếp Đông Lưu.
Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy, tương lai Tụ Nghĩa Trang cũng sẽ giao cho Nhiếp Đông Lưu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!