Một võ giả thân hình gầy gò bên dưới cười khổ nói: “Đại đương gia, trong vòng một tháng, bảy phân trại bên ngoài của chúng ta đã bị diệt sạch. Các huynh đệ tử thương nặng nề. Cứ thế này chỉ có thể để các huynh đệ rút về th
Lúc này một võ giả thân hình cao lớn khác lại đứng dậy hét lớn: “Lâm Mộc Thông, ngươi nói gì vậy? Rút về? Chúng ta vất vả lắm mới thông qua thập tam hoàng tử Hạng Xung quản gia vấn đề bên triều đình Bắc Yên, khiên sơn trại lại có thể rời khỏi khu rừng Liêu Đông này. Giờ ngươi lại bảo chúng ta rút về, vậy chẳng phải tâm huyết của chúng ta uổng phí cả sao?”
Lâm Mộc Thông cau mày nói: “Không thì ngươi nói xem giờ phải làm sao? Cứng rắn chống chọi? Tụ Nghĩa Trang liên thủ với hơn mười tông môn ở Yến Đông, đồng loạt ra tay chèn ép Kỳ Liên Sơn Trại chúng ta. Nếu chúng †a không thu hồi lực lượng phân trại, chỉ có nước bị bọn chúng lần lượt đánh tan.
Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã là quá khứ, giờ chỉ còn Kỳ Liên Trại chúng ta còn tồn tại. Liều mạng với bọn chúng, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào.”
Võ giả kia phản bác: “Mục đích của Tụ Nghĩa Trang chính là ép chúng ta về rừng rậm Liêu Đông này, cuối cùng còN muốn bức chúng ta ra khỏi Bắc Yên, thậm chí giết chết tất cả chúng ta! Chúng ta lui một bước thì đối phương lại tiến một bước. Cứ thối lui thế, cuối cùng Kỳ Liên Trại chúng ta làm gì còn đường mà lui!
Sợ cái gì? Cùng lắm thì đồng quy vu tận với Tụ Nghĩa Trang, tất cả cá chết rách lưới!"
Lâm Mộc Thông cười lạnh nói: “Hà Triển, ngươi tỉnh táo một chút. Chúng ta đã không phải Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày xưa, lấy gì ra mà đòi đồng quy vu tận, cá chết rách lưới với người ta? Ta sợ cuối cùng cá thì chết mà lưới nhà ngươi ta thì chẳng rách!”
Phía dưới một đống người ngồi cãi nhau, gã cao to mặt đỏ ngồi ghế chủ lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vốn đỏ thẫm lúc này đã trắng bệch.
Đám người đang cãi vã ầm ï bên dưới hoảng hồn, vội vàng hô lớn: “Đại đương gial”
Gã mặt đỏ kia khoát tay, cười lạnh một tiếng nói: “Không sao. Thực lực Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên quả nhiên không phải khoa trương. Lực lượng Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công không kém hơn đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự.
Có điều Hàn Bá Tiên cũng trúng một đòn Xích Viêm Thần Chưởng của ta, cũng chẳng dễ chịu gì.
Tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang không dám ra tay, lại để Hàn Bá Tiên xuất thủ. Có điều cũng không sao, cho dù hai tên đấy cùng ra tay, mỗ cũng chẳng sợt
Ngày trước triều đình cùng các đại phái Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vây đánh, Bàng Hổ ta còn chống được. Giờ bọn chúng muốn giết ta, chẳng đơn giản vậy đâu!"
Gã cao to mặt đỏ này không phải ai khác mà chính là người sống sót cuối cùng trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, chủ nhân Kỳ Liên Thiết Ky, Xích Diện Thiên Vương - Bàng Hổ!
Ngày trước khi Sở Hưu ở Nhạc Bình Quận đã từng quen biết với đám người Hàn Báo thủ hạ của Xích Diện Thiên Vương - Bàng Hổ, đồng thời cũng mượn nhờ lực lượng của bọn Hàn Báo.
€ó điều sau khi Sở Hưu rời khỏi Nhạc Bình Quận, hắn đã nói lộ vị trí của Bàng Hổ cho đám người Hàn Báo, chỉ điểm cho đám người Hàn Báo đi tìm Bàng Hổ.
Có điều có vẻ như mọi chuyện xảy ra lệch với cốt truyện gốc. Không biết vì sao Kỳ Liên Trại lại phải đối đầu với Ngụy Thư Nhai, hơn nữa xem bộ dáng họ còn bị đồn ép tới cực hạn.
Nhìn mọi người bên dưới, Bàng Hổ lau máu tươi bên khóe miệng, trầm giọng nói: “Không có cách nào, tạm thời thu hồi lại những người ở phân trại khác đi. Có điều phải để lại vài người ở bên ngoài quan sát, chú ý động tĩnh của Tụ Nghĩa Trang. Phải cẩn thận một chút.”
Hà Triển không cam lòng nói: “Đại đương gia, chẳng lế chúng ta nhượng bộ như vậy sao?”
Bàng Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này đương nhiên chưa xong rồi. Có điều giờ với lực lượng của Kỳ Liên Trại chúng ta nếu liều mạng với Tụ Nghĩa Trang, phần thắng cũng không lớn.
Các ngươi là huynh đệ với ta đã mấy chục năm rồi, sao ta nỡ để các ngươi chịu chết cùng ta được?”
Đám người Hà Triển lập tức nói: “Đại đương gia, Kỳ Liên Thiết Ky chúng ta có bao giờ sợ chết đâu? Ngày. trước cho dù đối đầu với triều đình Bắc Yên chúng ta cũng dám chọi cứng với chúng, nói chỉ tới Tụ Nghĩa Trang hiện giờ.”
Bàng Hổ khoát tay một cái nói: “Được rồi, các ngươi không sợ của, ta lại không muốn dẫn các ngươi chết chung. Lão tử cả đời này không cầu xin ai, giờ lại chỉ có thể mở miệng nhờ người hỗ trợ.”
Hà Triển sửng sốt hỏi: “Nhờ ai?”
Sắc mặt Bàng Hổ khá khó nhìn, do dự một chút hắn mới nói: “Nhờ một nữ nhân, một nữ nhân trong nhánh Ẩn Ma”
Chuyện Bàng Hổ đản đo là gã phải đi cầu cạnh một nữ nhân, có điều người bên dưới lại chú ý tới chuyện đại đương gia lại phải tới nhờ người trong Ma đạo. Bọn họ thật sự không biết đại đương gia còn có quan hệ với Ma đạo.
Lâm Mộc Thông chần chừ nói: “Đại đương gia, theo ta biết nhánh Ẩn Ma cũng chẳng dễ chịu gì. Bọn họ bị tông môn Chính đạo truy sát, quan hệ với nhánh Minh Ma cũng không được tốt. Chúng ta dính líu tới họ liệu có dẫn tới phiền toái gì không?”
Mặc dù Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không cũng có chút tiếng xấu, nhưng đó chỉ là chuyện với triều đình Bắc Yên. Ở những nơi khác bọn họ bất kể Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu rốt cuộc là ai.
Còn nhánh Ẩn Ma, đây là lực lượng bị toàn bộ giang hồ bài xích.
Bàng Hổ hừ nhẹ nói: “Kỳ Liên Trại ta đã tới nước sinh tử tồn vong rồi, làm gì quản được nhiều như vậy? Bất kể là Ma đạo hay tà đạo gì, lão tử đã chuẩn bị không đếm xỉa tới mặt mũi nhờ cậy người ta, các ngươi còn không ưa à?”
Nghe Bàng Hổ nói vậy, những người khác không dám lên tiếng nữa.
Ngày trước trong thời Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, thực lực Bàng Hổ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không phải mạnh nhất, nhưng tính cách hắn lại ngoan cố nhất, quả thực không hề cầu cạnh một ai.
“Hàn Báo, chuyện lần này do ngươi đi một chuyến.”
Theo tiếng gọi của Bàng Hổ, Hàn Báo đứng ra cung kính nói: “Vâng thưa đại đương gia!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!