Hạ Hầu Trấn nhướn mày nói: “Ngươi đi làm gì? Vừa rồi chẳng lẽ không nghe được mấy lời ta nói hay sao?”
Hạ Hầu Vô Giang trầm giọng nói: “Phụ thân yên tâm, con sẽ không lên lôi đài so tài với Sở Hưu. Chỉ có điều con không muốn tên Sở Hưu chiến thắng dễ dàng như vậy. Con tạo chút phiền phức cho hắn, tin rằng rấtt nhiều người cũng muốn thấy cảnh này.”
Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một hồi rồi không tiếp tục nói gì nữa.
Hản chỉ hy vọng Hạ Hầu Vô Giang có thể làm việc trầm ổn một chút, có điều nếu quá trầm ổn lại sẽ thành khiếp đảm, không phải chuyện tốt lành gì. Cho nên lúc này Hạ Hầu Trấn không ngăn cản.
Hạ Hầu Vô Giang đi thẳng về phía Bắc Yên, tới trước người dám hòa thượng Đại Quang Minh Tự, mỉm cười chắp tay nói: “Hạ Hầu Vô Giang ra mắt chư vị đại sư.”
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang một chút, chắp tay trước ngực hoàn lễ nói: “Hóa ra là công tử Hạ Hầu thị, khách khí rồi.”
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên xa xôi còn Hạ Hầu thị lại ở Đông Tề, hai bên thật ra không có gì tiếp xúc.
Chẳng qua Hạ Hầu thị đứng trong Cửu Đại Thế Gia, còn là trong nhóm đầu, Hư Ngôn cũng sẽ cho Hạ Hầu Vô Giang thể diện.
“Chẳng hay Hạ Hầu công tử tới đây có việc gì?” Hư: Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Hản là cường giả cấp bậc tông sư võ đạo, thủ tọa Kim Cương Viện, đương nhiên không muốn lấp lửng với một võ giả tiểu bối như Hạ Hầu Vô Giang, nếu đổi lại là Hạ Hầu Trấn còn tạm được.
Hạ Hầu Vô Giang chỉ vào Sở Hưu trên lôi đài, cao giọng nói: “Chư vị đại sư, ngày xưa trước khi vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu ra tay giết chết Minh Trần đại sư của quý tự, lúc đó ta cũng có mặt.
Tên Sở Hưu kia xuất thủ tàn nhẫn quyết liệt, mặc dù †a và Minh Trần đại sư không có giao tình nhưng cũng ngưỡng mộ uy danh chư vị đại sư Đại Quang Minh Tự, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại không kịp, khiến cho. Minh Trần đại sư bị giết chết.
Trận chiến trong Thông Thiên Tháp lần đó, một vị trưởng bối chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn cũng chết trong †ay tên Sở Hưu kia. Chỉ hận ta không có năng lực, không. thể báo thù cho thất thúc của ta, cho dù phụ thân ta đích thân xuất thủ cũng thua dưới tay Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường.
Lần này chư vị đại sư mang theo nhiều cao thủ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội như vậy, ta tin Minh Trần đại sư chắc chắn sẽ không chết vô ích, chư vị đại sư cũng sẽ không để tên Sở Hưu kia tiêp tục phách lối như vậy!”
Lời này của Hạ Hầu Vô Giang lập tức khiến đám võ giả Đại Quang Minh Tự đồng loạt xúc động.
Hơn nữa giọng nói của Hạ Hầu Vô Giang không nhỏ, những người khác xung quanh cũng nghe thấy, đồng loạt quay sang nhìn về phía Đại Quang Minh Tự.
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang, sắc mặt lập tứ trầm xuống. Hắn thật sự không ngờ tên tiểu bối Hạ Hầu thị này lại dám tới khích bác Đại Quang Minh Tự bọn hắn!
Vốn Đại Quang Minh Tự không định xuất thủ tại Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, nhưng Hạ Hầu Vô Giang khích bác như vậy lại khiến đám đệ tử vốn đã yên tĩnh lại đồng loạt xúc động.
Hơn nữa những lời của Hạ Hầu Vô Giang còn âm thầm ám chỉ với những người khác, Đại Quang Minh Tự không dám ra tay với Sở Hưu.
Cũng là người mình chết trong tay Sở Hưu, Hạ Hầu thị hắn dám tới Quan Trung Hình Đường đòi lại công đạo. Cho dù cuối cùng Hạ Hầu Trấn thua dưới tay Quan Tư Vũ, nhưng chí ít Hạ Hầu Trấn bọn họ còn dám ra tay, không khiến lòng người bên mình lạnh giá.
'Thế nhưng Đại Quang Minh Tự lại không có hành động nào, nếu cứ như vậy lại thành ra Đại Quang Minh Tự bọn hắn có vẻ quá lạnh lùng.
Đương nhiên không ai dám nói Đại Quang Minh Tự quá mức mềm yếu. Côn Luân Ma Giáo bị hủy, trên giang hồ này không ai có thể khiến Đại Quang Minh Tự lui bước.
Chỉ có điều ánh mắt đám người xung quanh nhìn về phía bọn Hư Ngôn đều đã bất đồng. Đệ tử nhà mình bị giết, kẻ thù còn ngay trước mặt. Bất kể có giết được đối phương hay không, chí ít cũng phải có chút hành động chứ? Nhưng Đại Quang Minh Tự lại coi như không thấy, đám hòa thượng này đúng là quá lạnh lùng.
Hư Ngôn lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Vô Giang quát khế: “Ngươi thật to gan!”
Hạ Hầu Vô Giang cười cười nói: “Hư Ngôn đại sư nói nghiêm trọng quá, ta chỉ nói mấy lời thật lòng mà thôi, đường dâu có ý hại Đại Quang Minh Tự.”
Lúc này Hư Độ vẫn không nói gì lại thu lại thần sắc uể oải, sắc mặt âm trầm kinh khủng.
Một luồng khí thế bộc phát từ người hắn, như một dãy núi đè xuống người Hạ Hầu Vô Giang, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thân hình thậm chí không nhịn được muốn quỳ xuống.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vẫn cắn răng chống đỡ, nếu hắn quỳ xuống trước mặt mọi người sẽ là mất hết thể diện.
Có điều uy áp của tông sư võ đạo không dễ ngăn cản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang bạo phát hết lực lượng nhưng vẫn không ngăn cản nổi uy áp của Hư Độ, thậm chí xương cốt toàn thân bắt đầu vang lên 1ách cách.
Ngay lúc Hạ Hầu Vô Giang sắp không chịu nổi, một lưồng sáng kim lại bao phủ lên người hắn, triệt tiêu uy áp của Hư Độ.
Hạ Hầu Trấn đã tới cạnh Hạ Hầu Vô Giang từ lúc nào không biết, chắp tay với Hư Độ và Hư Ngôn nói: “Tại hạ không biết dạy con, đắc tội với hai vị đại sư, mong hai vị thứ lỗi.”
Hư Độ thu hồi uy áp, hừ lạnh một tiếng nói: “Hạ Hầu Trấn, không phải ngươi không biết dạy con mà là ngươi dạy được một đứa con rất tốt, chơi mấy thủ đoạn này rất khéo, có phong phạm của ngươi lúc trẻ đấy.
Có điều, không lẽ ngươi không dạy hắn một chút, chơi mấy thủ đoạn đó cũng phải xem đối phương là ai? Đây là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái thôi, bằng không ngươi có tin Phật gia ta đã bẻ gãy đầu hắn rồi không?”
Bị Hư Độ mỉa mai như vậy nhưng gương mặt Hạ Hầu Trấn vẫn mỉm cười đáp: “Hư Độ đại sư dạy phải, chuyện này sau này sẽ không tái diễn nữa.”