Lúc này đám người sau lưng lại ồn ào một hồi, Sở Hưu nhíu mày nói: “Có vị đại nhân nào lên núi à?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Những người tiếng tăm lớn đều đã tới Phù Ngọc Sơn từ sớm, lúc này chỉ có võ giả trẻ tuổi lên núi thôi.”
Nói xong, Sở Hưu cùng Tạ Tiểu Lâu đều vô thức đưa mắt nhìn sang người tới. Sở Hưu nhíu mày, Tạ Tiểu Lâu lại nở một nụ cười rất hiếm thấy nói: “Thù hận của Ba Sơn Kiếm Phái với ngươi đã chấm dứt nhưng vị này còn chưa đâu. Nghe nói ở Bắc Yên chỉ cần có người nhắc tới ngươi, vị này lại không giữ được phong độ nữa.”
Người vừa lên núi là một thanh niên tướng mạo anh tuấn khí độ bất phàm, mặc một bộ áo gấm mạ vàng, xung quanh là vô số võ giả.
Thanh niên này cũng coi là người quen cũ của Sở Hưu, có điều đã lâu y không gặp, chính là Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang.
Đúng như Tạ Tiểu Lâu đã nói, thù hận giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu còn chưa xong.
Trước đó y đoạt bảo trong tay Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Đông Lưu cũng phái người truy sát Sở Hưu. Lúc đó Sở Hưu không nơi nương tựa, vô cùng chật vật, thù oán đó y sẽ không quên.
Sở Hưu đưa mắt nhìn Nhiếp Đông Lưu, đột nhiên nói: “Nhiếp Đông Lưu cũng bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên rồi?”
Sở Hưu nhớ mang máng lần trước có tin của Nhiếp Đông Lưu truyền tới hắn chỉ mới Ngoại Cương cảnh, sau đó gặp kích thích gì đó mới chạy về bế quan. Vì chuyện này hắn còn rớt khỏi mười hạng đầu Long Hổ Bảng, không ngờ giờ đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên. Là thiên phú bản thân Nhiếp Đông Lưu xuất sắc hay hắn lại gặp cơ duyên gì?
Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Sở Hưu hỏi: “Ngươi không biết?”
“Ta phải biết cái gì?” Sở Hưu hỏi ngược lại.
Tạ Tiểu Lâu bó tay: “Ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả xuất thân Bắc Yên, chẳng lẽ không quan tâm gần đây. Bắc Yên xảy ra chuyện gì à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Người trong giang hồ thân như bèo không rễ, nào có xuất thân gì? Chuyện trước mắt còn chưa chú ý hết, ai nhàn rỗi để ý tới tận Bắc Yên?”
Tạ Tiểu Lâu nghe vậy lại lắc đầu, Mạc Thiên Lâm luôn nói hắn làm người đạm mạc, nếu cạo trọc đầu gia nhập Phật môn đọc kinh chắc chắn rất hợp. Thế nhưng giờ xem ra, về một số mặt, Sở Hưu còn đạm mạc hơn cả hắn.
Nhìn Nhiếp Đông Lưu giữa đám người, Tạ Tiểu Lâu trầm giọng nói: “Nhiếp Đông Lưu đạt được cơ duyên, có điều cơ duyên này không phải thứ gì mà là người.
Nghe nói hồi trước Nhiếp Đông Lưu thua dưới tay một nữ nhân, hắn vốn tâm cao khí ngạo không chịu nổi chuyện này, cho nên trực tiếp buông bỏ mọi chuyện trong tay, đi bế quan.
Sau này Tụ Nghĩa Trang xảy ra một số việc cần xử lý nhưng Nhiếp Nhân Long không có mặt, cuối cùng việc rơi xuống đầu Nhiếp Đồng Lưu. Song không ngờ hắn lại gặp Thạc Tướng Quân - Hàn Bá Tiên nổi tiếng trong giang hồ Bắc Yên, được người này coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền.
Một phụ thân cấp bậc tông sư võ đạo, lại thêm một sư phụ tông sư võ đạo, cơ duyên này đã đủ lớn chưa?”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn Nhiếp Đông Lưu, vận may của tên này tốt thật, đi ra ngoài một chuyến là bái được một tông sư võ đạo. Hơn nữa Hàn Bá Tiên còn không phải tông sư võ đạo bình thường, người này mặc dù không môn không phái nhưng thanh danh vang dội tại Bắc Yên, trong số các tông sư võ đạo cũng là cường giả đỉnh cao.
Biệt hiệu của Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên hết sức thú vị, vì trước kia quả thật hắn từng làm tướng quân, thậm chí còn làm tới vị trí thượng tướng Thạch Lâm Quân trấn thủ Yến Tây, trong quân đội Bắc Yên cũng coi là lực lượng trung kiên.
Thậm chí lúc đó Hàn Bá tiên được một vị đại lão trong quân đội Bắc Yên coi trọng, chuẩn bị thu nhận vào 'Trấn Quốc Ngũ Quân, đảm nhiệm phó tướng.
Kết quả Hàn Bá Tiên say mê võ đạo, ghét bỏ cuộc sống quân đội ảnh hưởng tới tu hành, cho nên Hàn Bá Tiên trực tiếp từ bỏ vị trí thượng tướng Thạch Lâm Quân của mình, chuyên tâm tu luyện, cố ý tới đất Cực Bắc khổ sở lạnh lẽo hay hoang mạc Cực Tây để mài giữa võ đạo bản thân, danh tiếng còn lớn hơn lúc trong quân đội.
Trong truyền thuyết, Hàn Bá Tiên tính cách mạnh mẽ bá đạo, là người hiếu chiến, thậm chí có vẻ khá si mê với võ. Theo lý mà nói tính cách của hắn và Nhiếp Đông Lưu hoàn toàn không hợp, chẳng ngờ Hàn Bá Tiên lại thu Nhiếp Đông Lưu làm đồ đệ, chuyện này khiến Sở Hưu không khỏi lấy làm lạ.
Nhiếp Đông Lưu cũng là người Bắc Yên, đương nhiên được bố trí tới bên Bắc Yên. Mà vị trí của Sở Hưu ngoại trừ không gần Đông Tê, bên trái là Tây Sở, bên phải là Bắc Yên.
Khi Nhiếp Đông Lưu đi tới vị trí của mình, đương nhiên thấy Sở Hưu đứng nơi đó, khiến thần sắc hắn thoáng chút biết đổi, nhưng vẫn mỉm cười bước tới.
Thái độ của Nhiếp Đông Lưu đối với Sở Hưu rất kỳ dị, lúc đầu Nhiếp Đông Lưu thật ra chẳng coi Sở Hưu là đối thủ. Đối với hắn mà nói, Sở Hưu chỉ là một chướng ngại nho nhỏ mà thôi, giết được thì giết, không giết được thì cũng chẳng cần tốn công đuổi giết làm gì.
Cho nên sau vụ đoạt bảo ở Lữ Dương Sơn, Nhiếp Đông Lưu thậm chí không vận dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang truy sát Sở Hưu, chỉ triệu tập một số thế lực mưu toan lấy lòng Tụ Nghĩa Trang ra tay mà thôi.
Kết quả Sở Hưu ra khỏi Bắc Yên lại như tiềm long nhập hải, nhanh chóng dương danh giang hồ, thậm chí nhảy lên thành tuấn kiệt trẻ tuổi mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng.
Tình huống như vậy, nếu nói Nhiếp Đông Lưu không hề ghen ghét, căn bản không thể.
Nhìn một võ giả tán tu ngày trước mình có thể tùy ý bóp chết, giờ lại thành chưởng hình quan một vùng tại Quan Trung Hình Đường, tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, thứ hạng còn trên cả mình. Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không thấy thoải mái gì.
Có điều Nhiếp Đông Lưu cũng chỉ không thoải mái mà thôi, hắn không phải loại tâm tính yếu ớt như Lâm Khai Vân, sẽ không bị chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng.
Thứ thật sự ảnh hưởng tới Nhiếp Đông Lưu không phải chính hắn mà là lời đồn đại bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!