Nam Vực, Trung Nguyên Phủ, Thiên Phương Lâu.
Đây là trung tâm của toàn bộ Nam Vực, nhưng không thuộc về thế lực nào, mà là của chung cho tất cả các thế lực võ lâm ở Nam Vực.
Lý do là vì lúc đầu khu vực Nam Vực tràn ngập hung thú, đầy những nguy hiểm chết người. Đối với tất cả mọi người, tình báo là cực kỳ quan trọng.
Cho nên Trung Nguyên Phủ nằm chính giữa Nam Vực dã trở thành nơi chia sẻ tin tức của tất cả các thế lực võ lâm ở Nam Vực, còn Phương Thiên Lâu là quán rượu lớn nhất Nam Vực, cũng là nơi công khai buôn bán tin tức.
Lúc này trong Phương Thiên Lâu, không ít võ giả đang thì thầm nói chuyện.
“Đã nghe chưa? Một phân đà của Cực Lạc Ma Cung bị người khác tiêu diệt ngay trước mặt mọi người.”
“Nghe lâu rồi, chuyện này đã đồn khắp Nam Vực rồi. Vương Dật Chi của Vương gia kia đúng là hung hãn, ngang nhiên diệt trừ một phân đà của Cực Lạc Ma Cung, còn dám để tên lại.”
“Ài, cũng là Cực Lạc Ma Cung làm việc quá đáng, lúc trước chỉ vì một gốc Quỷ Diện Hoa mà diệt môn Vương gia. Vương Dật Chi kia cũng thật nóng máu, không ngờ lại không bỏ trốn sang ba vực còn lại mà trở về báo thù.”
Trong lúc mọi người ở đây thảo luận, một người cũng lại gần nói: “Ài, cùng là Ma đạo, nhìn Thiên Ma Cung của người ta xem, tuy Thiên Ma Cung cũng hành xử bá đạo, nhưng ít ra còn nói lý. Các ngươi nói xem, cùng là Ma đạo, sao chênh lệch lại lớn đến vậy chứ?”
Lời nói của võ giả này âm thầm chê bai Cực Lạc Ma Cung, đề cao Thiên Ma Cung, trên thực tế hắn chính là người của Thiên Ma Cung, có thể nói là kẻ lừa gạt.
Đúng lúc này, vài võ giả Cực Lạc Ma Cung đi tới tức giận nói: “Tất cả câm miệng! Dám bàn tán về Cực Lạc Ma Cung ta, chán sống rồi à?”
Thân là đại phái đứng đầu Nam Vực, người của Cực Lạc Ma Cung ra mặt, những môn phái nhỏ hơn bọn họ thật sự không dám đàm tiếu nhiều.
Một võ giả Cực Lạc Ma Cung lấy ra bức họa của Vương Dật Chi, lạnh lùng nói: “Nếu có ai trong Nam Vực thấy kẻ này, báo cáo cho Cực Lạc Ma Cung ta, tất có trọng thưởng!
Ngược lại nếu có ai bao che, chắc chư vị cũng biết thủ đoạn của Cực Lạc Ma Cung ta rồi đậy”
“Không cần tìm, Vương Dật Chi ta đang ở đây!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Vương Dật Chi đường hoàng đi vào trong quán.
Ngay khoảnh khắc thấy Vương Dật Chi, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung lập tức ngơ ngác.
Có thế nào bọn chúng cũng không ngờ Vương Dật Chi lại lớn lối tới mức này, còn dám xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Không đợi bọn chúng kịp xuất thủ, Vương Dật Chi đã ra tay.
Nhưng lần này hắn không dùng kiếm mà là ấn pháp, ấn pháp Phật môn.
Một ấn đánh xuống, giới tử tu di, không gian xoay chuyển, chính là Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Sở Hưu.
Theo Sở Hưu thấy, trước đây võ công công của Vương Dật Chi khá kém cỏi, tuy hắn tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng do vấn đề võ kỹ nên không mạnh lắm, chỉ có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú.
Cho nên Sở Hưu mới truyền thụ cho hắn một chút võ công, để hắn giữ thể diện.
Võ giả cầm đầu bên Cực Lạc Ma Cung có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng không đợi hắn kịp hành động, Vương Dật Chi đột nhiên biến mất trước mặt hắn.
Hắn vô thức nhìn xung quanh, nhưng lúc này Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lại trực tiếp phá hủy chân khí hộ thể của hắn, đánh chết hắn!
Cùng lúc, trường kiếm của Vương Dật Chi cũng rời vỏ, chỉ vài kiếm đã giết chết võ giả còn lại của Cực Lạc Ma Cung.
Cảnh tượng chiến đấu cực kỳ lưu loát này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng trong Thiên Phương Lâu, một số võ giả thế hệ trước có kinh nghiệm phong phú lại nhìn về phía sau lưng Vương Dật Chi.
Ấn pháp mà Vương Dật Chi vừa thi triển đúng là rất mạnh, nhưng biểu hiện của võ giả Cực Lạc Ma Cung lại có vấn đề, không ngờ trong thời khắc mấu chốt lại ngây người, đây là sai lầm chỉ xuất hiện ở võ giả cấp thấp.
Người sau lưng Vương Dật Chi này, không tầm thường.
Có người sẽ đoán ra sau lưng Vương Dật Chi có cao nhân, nhưng Sở Hưu không để ý tới chuyện này, chỉ cần những người này không gây chuyện với y, y cũng mặc kệ.
Vương Dật Chi đứng trước mặt mọi người, nói thật, hắn khá căng thẳng.
Tuy hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, không còn là tiểu bối mới vào đời năm xưa, nhưng đây là lần đầu tiên đứng trước mặt nhiều người giang hồ như vậy.
Nhưng liên tưởng tới lời dạy của Sở Hưu, Vương Dật Chi vẫn giữ biểu cảm nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Chư vị, chắc mọi người đều biết chuyện về Vương gia ta.
Vương gia ta đã bị lũ tà ma Cực Lạc Ma Cung này diệt môn, chỉ mình ta còn sống. Thực ra ta có thể bỏ trốn, với thực lực của ta, tới ba vực còn lại cũng có thể tự xây dựng một khoảng trời riêng.
Nhưng ta không đi, là vì sao? Vì thù riêng, cũng vì đại nghĩa!
Cực Lạc Ma Cung gây họa cho Nam Vực, không chỉ mình Vương gia ta gặp nạn, chắc trong số chư vị có không ít người tức giận với Cực Lạc Ma Cung, cũng có người bị Cực Lạc Ma Cung ức hiếp?
Cực Lạc Ma Cung ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không ra tay với những đại phái mà chỉ xuất thủ với những tiểu thế gia chúng ta.
Người của đại phái thờ ơ, chẳng lẽ chúng ta không thể tự cứu mình?
Lần này ta trở về là muốn liên thủ với đồng đạo Nam Vực, cùng diệt trừ tà ma, phò trợ chính nghĩa!”
Nói xong những lời đại nghĩa lẫm liệt này, Vương Dật Chi trực tiếp bỏ đi, không hề đây dưa dài dòng.
Những lời này là Sở Hưu dạy cho hắn, làm việc gì cũng không thể quá cấp bách, đã gieo mầm rồi, chuyện còn lại cứ từ từ là được.
Mấy ngày sau, chuyện Vương Dật Chi đã làm ở Phương Thiên Lâu đã lan truyền khắp Nam Vực, gây chấn động không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!