Muốn diệt giặc ngoài thì bên trong phải yên bình cái đã, Sở Hưu đã ngứa mắt với bọn Tư Đồ Khí đã rất lâu rồi, nhân cơ hội lần này giải quyết tất cả bọn chúng.
Mai Khinh Liên hỏi: “Biến thành ‘người mình’? Ngươi định làm gì?”
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Chử Vô Kỵ ngồi trên ghế vuốt ve một chiếc nhẫn ngọc, nói: “Chuyện này phải nhờ Chử tiền bối ra tay rồi.”
Thấy Sở Hưu đột nhiên nhắc tới mình, Chử Vô Kỵ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại.
Thật ra tính cách của Chử Vô Kỵ rất lười nhác.
Năm xưa Chử Vô Kỵ là người của hoàng tộc Ngụy Quốc, tuy đại đa số thời gian hắn lăn lộn trên giang hồ nhưng cũng nhiễm một chút thói xấu của hoàng tộc.
Sau này Ngụy Quốc bị diệt, hắn cũng dẫn thân vào Ma đạo, đó là thời gian hắn tu luyện điên cuồng nhất. Cũng chính khi đó, hắn được Ngụy Thư Nhai coi trọng.
Nhưng sau này khi kẻ thù của hắn chết sạch, Chử Vô Kỵ lại trở về bộ dáng biếng nhác lúc trước.
Không phải hắn không có tâm lý háo thắng, chẳng qua ý nghĩ đó không mấy mạnh mẽ.
Cho nên khi Ngụy Thư Nhai coi Sở Hưu là người thừa kế, Chử Vô Kỵ cũng dốc hết sức giúp đỡ, không có cảm giác ghen tị gì.
Ngược lại theo hắn thấy, nếu Sở Hưu có thể giơ cao lá cờ nhánh Ẩn Ma, hắn sẽ rất thoải mái.
Bằng không, nếu không có Sở Hưu, người lèo lái phân chi bên Ngụy Thư Nhai thế hệ sau sẽ là hắn. Tuy hắn không muốn nhưng năm xưa Ngụy lão có ơn với hắn, cho dù không muốn chống cờ cũng phải chống, bây giờ có Sở Hưu, mọi người đều vui vẻ.
Cho nên thời gian sau đó, Chử Vô Kỵ sống khá thoải mái, phần lớn thời gian là đi theo sau lưng Ngụy lão, có việc thì ra tay, không có việc gì thì đi dạo, khiến cho hắn còn giống người về hưu dưỡng lão hơn cả Ngụy Thư Nhai.
Lúc này thấy Sở Hưu nhắc tới mình, Chử Vô Kỵ ngồi thẳng người dậy nói: “Cần ta ra tay như thế nào?”
Tuy hắn lười nhác nhưng khi cần ra tay, Chử Vô Kỵ cũng không chối từ.
Sở Hưu nói: “Rất đơn giản, ta cần Chử Vô Kỵ ngươi trở mặt với ta.”
“Trở mặt với ngươi?” Chử Vô Kỵ kinh ngạc.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là trở mặt với ta.
Tin tức giáo chủ chuyển thế đã được tất cả giang hồ thừa nhận, nếu bây giờ Ma đạo xảy ra nội đấu, chắc chắn bọn chúng sẽ rất hoan nghênh.”
“Lý do thì sao? Ta không thể vô duyên vô cớ trở mặt với ngươi được, bọn chúng sẽ không tin.” Chử Vô Kỵ nhún vai nói.
“Lý do là vì chuyện giáo chủ chuyển thế.”
Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Bây giờ ta là người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma, Ngụy lão cũng coi ta là người nối nghiệp.
Nhưng chuyển thế của giáo chủ xuất hiện chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới địa vị của ta, cho nên lúc này ta lên Côn Luân Sơn, trong mắt những người khác lại là Sở Hưu ta hám lợi đen lòng, vội vàng muốn chứng minh địa vị của mình.
Còn Chử tiền bối trở mặt với ta là vì không quen với cách hành xử của ta, cũng là ghen tị ta, bất mãn về việc Ngụy lão thiên vị kẻ đến sau ta đay, coi ta là người thừa kế nhánh Ẩn Ma. Cho nên Chử tiền bối dẫn theo một số võ giả trong nhánh Ẩn Ma trở mặt, tách biệt hẳn với ta.”
Chử Vô Kỵ vuốt cằm cười khổ nói: “Nói cứ như thật vậy, nhưng thật lòng thì xưa nay ta chưa từng có suy nghĩ đấy.
Trước đây Ngụy lão chọn ngươi là người nối nghiệp, ta còn giơ hai tay lên tán thành, ta thật sự không ngồi được vào cái vị trí phiền toái này.”
Sở Hưu cười nói: “Đương nhiên ta cũng biết, chư vị ngồi đây cũng đều biết. Nhưng đa số người trong giang hồ lại không biết.
Cho nên chúng ta chỉ cần cho bọn chúng chứng kiến cảnh tượng nhánh Ẩn Ma chia năm xẻ bảy là đủ. Ta chiếm cứ Côn Luân Sơn sẽ không phải uy hiếp mà theo bọn họ thấy là giới Ma đạo phân liệt, ta là tai họa ngầm, là chướng ngại cần thanh trừ đối với chuyển thế của giáo chủ.”
Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Vậy ngươi định xử lý đám người Tư Đồ Khí ra sao?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh: “Nếu bọn chúng biết tin tức này, ngươi nói xem liệu bọn chúng có tới tìm Chử tiền bối, chủ động đề nghị liên thủ không?
Đến lúc đó, chẳng dễ giải quyết quá à?”
“Vạn nhất bọn chúng không đến thì sao?”
Sở Hưu xua tay, sát khí bừng bừng nói: “Nếu bọn chúng không đến ta sẽ chủ động tìm tới cửa, giết sạch sành sanh!”
Truyện full không bị ẩn mất một phần chỉ có tại mê truyện hot hoặc truyen.azz vì các bên khác là ăn cắp. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Thật ra sau khi biết đám người Tư Đồ Khí đến nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Sở Hưu đã có sát ý.
Nhưng khi đó bên phía y vừa trải qua một trận Chính Ma Đại Chiến, có quá nhiều thứ cần sắp xếp, hơn nữa bên Đông Hải cũng cần thăm dò, cho nên tạm thời Sở Hưu không có hành động gì.
Nếu không, đám người Tư Đồ Khí đã chẳng sống được tới hiện tại.
Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu trực tiếp dẫn một bộ phận tinh nhuệ của Trấn Võ Đường ngang nhiên xuất phát tới Tây Côn Luân, hơn nữa
còn tuyên bố sẽ khôi phục chính thống của Ma đạo, nhưng không đề cập gì tới Độc Cô Duy Ngã.
Tin tức này vừa lan truyền, toàn bộ giang hồ lại chấn động.
Từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Côn Luân Sơn đã trở thành cấm kỵ trong cấm kỵ. Không thế lực Ma đạo nào dám lên Côn Luân Sơn, thậm chí Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng tới.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại dám nghênh ngang làm như vậy, y điên rồi chắc?
Đông Tề, trong Thuần Dương Đạo Môn, ngoài người của Thuần Dương Đạo Môn còn có Lục Trường Lưu, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo và Trương Đạo Linh, Huyền Long Tử của Thiên Sư Phủ.
Tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế quá mức khủng khiếp, cho nên Tam Đại Đạo Môn cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt ngày thường, liên thủ cùng bàn bạc đối sách.
Trương Đạo Linh cau mày nói: ”Rốt cuộc tên Sở Hưu kia đang suy nghĩ cái gì? Vì sao y lại lên Côn Luân Sơn trong thời điểm này? Định nghênh đón chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã hay sao? Nếu vậy chúng ta có nên ngăn cản không?”
Thiên Sư Phủ nằm ở Tây Sở nên là thế lực ít có quan hệ với Sở Hưu nhất, cũng không hiểu tính cách Sở Hưu.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Không cần ngăn cản, lúc này Sở Hưu lên Tây Côn Luân, e là bản thân hắn đang cuống lên, đối với chúng ta đây lại là chuyện tốt.’