Hơn nữa, hiển nhiên giá trị nhân quả của chìa khóa Thông Thiên mang ma văn này hơn hẳn chuyện chỉ đường. Chung Thần Tú muốn đưa cho Sở Hưu một cơ duyên cực lớn nhưng lại phát hiện với tiềm lực và thực lực của Sở Hưu, hắn đã không có gì để cho Sở Hưu.
Chìa khóa Thông Thiên mang ma văn kia liên lụy nhân quả rất lớn, hắn không thể cho Sở Hưu cơ duyên ngang giá trị, cho nên đành phải bảo Sở Hưu tự mở miệng ra điều kiện.
Nếu đổi lại là người khác nói vậy, chắc chắn Sở Hưu sẽ nghi ngờ. Nhưng là Chung Thần Tú nói, Sở Hưu lại tin tưởng.
Với thực lực của Chung Thần Tú, cướp thì cứ cướp, đoạt thì cứ đoạt, hắn đã nói cho mình đưa ra điều kiện, vậy chẳng chắn sẽ cho mình một câu trả lời công bằng.
Cho nên Sở Hưu thận trọng hỏi dò: “Điều kiện gì cũng được à?”
Chung Thần Tú sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta làm được là được.”
Sở Hưu hơi cau mày, mấu chốt của vấn đề là ngươi làm được gì, với không làm được gì?
“Giúp ta giết người, được chứ?”
Chung Thần Tú gật đầu nói: “Được, giết ai?”
“Môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần!”
Trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu giết chết thần tướng Thiên Môn, tuy cuối cùng Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú ép phải bỏ đi, nhưng đã kết thù kết oán. Bây giờ nếu có thể giải quyết là chuyện tốt nhất, bằng không tương lai có một kẻ địch rất đáng sợ đang chờ đợi Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu vừa nói câu này xong, ngay cả bọn Lục Giang Hà cũng giật mình.
Để đệ nhất thiên hạ đương thời đi giết vị đệ nhị, thế mà Sở Hưu cũng dám mở miệng.
Chung Thần Tú lắc đầu nói: “Không thể giết, Quân Vô Thần là người giữ cửa. Giết hắn rồi thì không ai canh gác, sẽ rất phiền toái, cũng sẽ ảnh hưởng tới nhân quả.”
Sở Hưu sững người, nghi hoặc nói: “Người giữ cửa là có ý gì?”
“Tức là người giữ cửa.”
Sở Hưu cũng thấy bó tay, nhưng hiển nhiên chuyện mà Chung Thần Tú không muốn nói thì người khác cũng không hỏi được.
Hơn nữa Sở Hưu cũng không nhàm chán tới mức dùng cơ hội quý giá như vậy để tìm hiểu về sự tình của Thiên Môn.
“Thế thì đổi lại người khác, phương trượng Đại Quang Minh Tự, Hư Từ.”
Chung Thần Tú lại lắc đầu nói: “Trên người Hư Từ có nhân quả của Phật môn, giết, cũng ảnh hưởng tới nhân quả.”
“Nói như vậy thì Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không được à? Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn thì sao?”
Chung Thần Tú tiếp tục lắc đầu nói: “Trên người Lăng Vân Tử có nhân quả của Đạo môn, cũng không được.”
Sở Hưu bó tay, nói thế thì trên người tất cả các đại nhân vật trên giang hồ đều gánh vác nhân quả, chẳng giết được ai.
Nhưng ngoài những người này ra, những người có thù oán lớn cần giải quyết thì Sở Hưu có thể tự giết, không cần Chung Thần Tú giúp đỡ.
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y hỏi: “Vậy ta có thể để cơ hội này lại, chờ tới khi cần ta mới đưa yêu cầu, được không?”
Chung Thần Tú ngừng một chút rồi nói: “Được.”
Nói xong, Chung Thần Tú trực tiếp vung tay lên, một ấn ký truyền vào trong đầu Sở Hưu.
“Dẫn dắt tinh thần lực của ngươi trong ấn ký là ta sẽ cảm giác được.”
Sau khi nói xong, Chung Thần Tú bước ra một bước, thân hình đi tới mặt biển, theo bọt nước cuồn cuộn, hắn cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại đám người Sở Hưu ở đó nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu rốt cuộc hành động lần này của Chung Thần Tú có ý nghĩa gì. Nếu là cường giả khác có lẽ Sở Hưu còn đoán được một số suy nghĩ của họ, nhưng Chung Thần Tú, y thậm chí không cách nào đoán được.
Chung Thần Tú đột nhiên xuất hiện, tuy không xáo trộn kế hoạch của Sở Hưu, nhưng lại khiến y cực kỳ chấn động.
Tới tận bây giờ Sở Hưu mới phát hiện, trên người mấy vị cường giả đỉnh phong đương thời như bao phủ tầng tầng lớp lớp bí ẩn.
Trước đó Sở Hưu đã nghi ngờ, thật ra cái tên Thiên Môn đúng như ý nghĩa từng chữ, đó chỉ là một cánh cửa.
Còn bây giờ Chung Thần Tú đã gián tiếp xác nhận chuyện này, Quân Vô Thần của Thiên Môn chính là một người giữ cửa.
Còn so với Quân Vô Thần, bản thân Chung Thần Tú lại càng thần bí.
Bao năm qua, số lần hắn xuất hiện trước mặt người giang hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói hắn là người không có tương lai, cho dù là Phong Mãn Lâu, tin tức tình báo liên quan tới Chung Thần Tú cũng không đủ một trang giấy.
Mọi người thường nói Đông Hải Tự Tại Thiên, nhưng Đông Hải có không ít võ giả Đông Hải, nhưng bất luận Liệt Phong Hải hay Thanh Phong Hải, không ai biết rốt cuộc Tự Tại Thiên ở đâu.
“Lão Lục, năm xưa khi giáo chủ còn sống, có phải từng quen biết với người của Tự Tại Thiên không?”
Lục Giang Hà gãi đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng hễ giáo chủ ra tay, không chết cũng tàn phế.
Nhưng nếu bây giờ Tự Tại Thiên vẫn còn truyền nhân là Chung Thần Tú, vậy chắc là không có xung đột.”
Sở Hưu cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện Tự Tại Thiên, dù sao Đông Hải không phải là địa bàn của bọn họ, mấy chuyện linh tinh này cứ để lúc về Bắc Yên bàn bạc cho thỏa đáng.
Sau khi trở lại Chí Tôn Đảo, Sở Hưu trả Tống lão tam lại cho Bách Đông Lai, nhưng y lại để Mai Khinh Liên thi triển Xá Nữ Đại Pháp, xóa sạch ký ức liên quan tới Chung Thần Tú.
Chuyện này khá mẫn cảm với Sở Hưu, Tống lão tam là người ngoài, tốt nhất nên hồ đồ một chút.
Sau khi tiễn bọn Sở Hưu xong, Bách Đông Lai mới thở dài một tiếng.
Sát thần cấp bậc như vậy, khi dùng tới họ thì là trợ thủ rất tốt, nhưng lúc bình thường thì tốt nhất nên cách bọn họ xa một chút.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu bắt đầu bố trí kế hoạch của mình, nhưng chuyện này rất hệ trọng, những người tham dự chỉ có lực lượng nòng cốt bên phía Sở Hưu như Ngụy Thư Nhai.
Thật ra kế hoạch của Sở Hưu rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, điệu hổ ly sơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!