Bây giờ thấy thi thể của Hoắc Hành Tôn, trong lòng Triệu Nguyên Phong còn kinh hãi hơn đau buồn nhiều.
Tuy hắn không có tình cảm gì với Hoắc Hành Tôn, nhưng hắn biết uy thế của Hoắc Hành Tôn trong Thanh Phong Hải lớn tới nhường nào, có thể nói Hoắc Hành Tôn là chí tôn đúng nghĩa.
Kết quả bây giờ đầu của hắn lại bị Sở Hưu mang đến, điều này chứng minh chuyện gì? Chứng minh Thanh Phong Hải đã xảy ra biến cố lớn, nhánh Hoắc gia trên có thể đã bị lật đổ triệt để. Hắn là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, căn cơ ở Thanh Phong Hải đã không còn, Giang Sơn Các bọn họ đã không thể trở về!
Hơn nữa thân là các chủ Giang Sơn Các, lại được Hoắc Hành Tôn coi trọng, Triệu Nguyên Phong vẫn rất có năng lực.
Hắn chỉ tưởng tượng chút thôi, toàn thân đã lập tức phát lạnh.
Sở Hưu là nhân vật quan trọng trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, nhưng triều đình Đông Tề và võ lâm Chính đạo tấn công Bắc Yên lâu như vậy, y chỉ giải quyết tình thế bên Quan Trung Hình Đường chứ không ra mặt lần nào, chuyện này rất khả nghi.
Bây giờ Sở Hưu lại mang đầu Hoắc Hành Tôn về, vậy thời gian vừa qua rốt cuộc đi đến đâu, đã rất rõ ràng.
Liên tưởng tới vị trí của Thanh Phong Hải, lại liên tưởng tới chuyện Đông Tề điều động toàn bộ Cửu Biên Cường Quân. Triệu Nguyên Phong đã hiểu đại khái kế hoạch của Sở Hưu.
Lần này Giang Sơn Các bọn họ chọn sai phe rồi!
Những người khác không biết Triệu Nguyên Phong nghĩ ra bao nhiêu điều.
Thật ra bọn họ không hiểu nhiều về xuất thân của Triệu Nguyên Phong.
Thấy Sở Hưu ném ra một cái đầu, Triệu Nguyên Phong còn gọi nghĩa phụ. Bọn họ chỉ tưởng là Sở Hưu tùy tiện giết một lão nhân trong Giang Sơn Các, cũng tức là trút giận lên nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong, chọc giận đối phương. Nhưng bọn họ không biết rốt cuộc vị nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong đại biểu cho điều gì.
Thấy trạng thái của Triệu Nguyên Phong có vẻ không đúng, thậm chí từ khi Sở Hưu xuất hiện, khí thế trong trận chiến dần dần thay đổi, Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quát lớn: “Giết! Đừng có ngừng tay!”
Một tiếng trống thì tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Vốn dĩ bên phía võ lâm Chính đạo lòng người đã thiếu đoàn kết, đa số chủ có ý đục nước béo cò.
Lúc này nếu cứ để Sở Hưu nói tiếp, không ai biết sẽ có biến cố gì.
Chẳng bằng giải quyết dứt khoát, thừa thế xông lên giết chết đối phương, âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng.
Sở Hưu nhìn Thương Thiên Lương nói: “Thương thành chủ, còn chống cự được không?”
Kinh mạch trên người Thương Thiên Lương đã bị Thuần Dương Kiếm Khí nhập thể, lúc này có vẻ rất suy yếu.
“không cản được bao lâu, nếu tiểu tử nhà ngươi không dẫn viện quân tới, còn đánh nữa thì lão phu cũng không chống cự nổi.”
Sở Hưu híp mắt: “Yên tâm, không bao lâu nữa sẽ có tin đưa tới.”
Ngay khi Sở Hưu rời khỏi Đông Hải, đám người Bách Đông Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất tập kết tinh nhuệ trong khu vực Đông Hải, bắt đầu tấn công vùng biển ngoài rìa Đông Tề.
Trước mắt ngoài Đại Lương Thành của Đông Tề có tinh nhuệ hộ vệ, các nhánh Cửu Biên Cường Quân khác đều bị Đông Tề đưa tới biên giới.
Những thế lực võ lâm trong khu vực Đông Hải không biết gì về chiến trận, bọn họ chỉ tấn công lộn xộn nhưng quân đội phổ thông của Đông Tề cũng không ngăn nổi. Cho nên chắc chắn Đông Tề sẽ phải rút quân.
Đương nhiên bọn Sở Hưu cũng phải tự mình vượt qua chướng ngại hiện giờ.
Nhìn Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Y đã biết lần Chính Ma Đại Chiến này là do hai kẻ trước mặt gây ra.
Bị giam trong Nguyên Thủy Ma Quật tám trăm năm, kết quả còn không biết điều, vừa ra đã gây chuyện, đáng chết!
Sở Hưu nắm lấy Tà Nguyệt Đao, tâm ma trấn áp khí linh của Tà Nguyệt Đao. Chỉ trong chớp mắt, huyết nguyệt hiển hiện, đao mang vặn vẹo không gian xung quanh.
Một đao chém xuống, đích đến của Sở Hưu là Vân Mộng Tử!
Khoảnh khắc này Vân Mộng Tử bỗng có cảm giác mình như bị hung thú khủng khiếp nào đó theo dõi.
Ngay lập tức, quanh người Vân Mộng Tử bùng lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, kiếm mang quét qua trời cao, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn như cơn bão, hội tụ quanh thân kiếm của hắn.
Trên Tà Nguyệt Đao, vầng huyết nguyệt vặn vẹo không gian, bất luận ngươi dùng Thuần Dương Cương Khí hay lực lượng gì khác đều bị huyết nguyệt bóp méo.
Sở Hưu xuất đao với lực lượng cực hạn, thậm chí bên trong còn mang theo đao ý Phá Hải trong Thất Đại Hạn, khí thế như phá núi ngăn sông, hủy diệt hết thảy.
Đao kiếm va chạm, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động kịch liệt. Vân Mộng Tử cảm thấy một luồng đại lực mà hắn không thể chịu nổi đánh tới.
Thần binh trường kiếm của hắn lập tức nứt ra một khe lớn, thân thể cũng bị đao của Sở Hưu chém bay, máu tươi bắn ra.
Khoảnh khắc này, mọi người đều nhìn tới ngây ngốc.
Vân Mộng Tử là người tám trăm năm trước, đa số mọi người đều không hiểu gì về hắn.
Nhưng bọn họ lại không xa lạ gì với vị trí người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân. Xưa nay trong Thuần Dương Đạo Môn, những người ngồi lên vị trí này không có ai là kẻ yếu.
Lúc này Thủ Chân Tử nhìn Sở Hưu lại càng kinh hãi. MỚi qua bao lâu? So với lúc ở Quan Trung Hình Đường, thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ thêm một bước, lực lượng của hắn còn mạnh hơn lúc ở Quan Trung Hình Đường vài phần.
Có lẽ điều khủng khiếp nhất ở Sở Hưu không phải thực lực của y, mà là tốc độ tiến bộ.
Khi ngươi còn nhận xét về y trong quá khứ, bố trí âm mưu nhắm vào thực lực trước kia của y, y lại thể hiện thế lực mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, phá tan mọi mưu kế của ngươi!
Thấy Sở Hưu xuất một đao chém Vân Mộng Tử hộc máu, Hàn Cửu Tư cũng biến sắc quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Hắn đâu phải Thiên Địa Thông Huyền, sợ cái gì?”
Trừ phi là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể ảnh hưởng tới thực lực hai phe, bằng không có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Cũng như lúc trước Hạng Sùng cầm Cửu Long Ấn trong tay, bộc phát ra bản nguyên long mạch, thậm chí uy thế đã rất gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng tới cuối cùng người không chịu nổi vẫn là hắn.
Sau khi Hàn Cửu Tư dứt lời, hắn và Lục Trường Lưu đồng thời giết về phía Sở Hưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!