Bách Đông Lai đột nhiên ám sát khiến Hoắc Hành Tôn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Hoắc Hành Tôn sống sung sướng an nhàn hơn trăm năm rồi, cho dù bảo hắn đơn đả độc đấu chính diện với Bách Đông Lai, hắn cũng không phải đối thủ của Bách Đông Lai, chứ đừng nói tới ra tay ám sát đột ngột như vậy.
May là hắn còn một lá bài tẩy trên người, chính là quả cầu kia.
Đây là Kiếm Hoàn, Kiếm Hoàn mà Cừu Thiên Nhai đưa cho Hoắc Hành Tôn.
Vận dụng kiếm khí vô biên trong đan điền hội tụ thành Kiếm Hoàn, đây là thủ đoạn mà đại tông sư kiếm đạo thời thượng cổ thường sử dụng.
Khi đối địch thì phun Kiếm Hoàn từ trong đan điền ra, kiếm khí vô biên bộc phát, lực sát thương vô cùng kinh khủng.
Nhưng tới cuối cùng, thủ đoạn này cũng bị từ bỏ, vì quá lãng phí thời gian.
Muốn ngưng tụ một viên kiếm hoàn là phải tính bằng năm.
Một hai năm còn nhanh, bình thường phải mất mấy năm mới ngưng tụ thành công. Hơn nữa một khi Kiếm Hoàn bị hỏng, không chỉ thời gian mấy năm bị lãng phí mà nguyên khí của bản thân cũng tổn thương. So sánh như vậy thì sức chiến đấu tăng cường thêm cũng không có lợi.
Cho nên về sau phương thức tu luyện kiếm hoàn dần dần bị đào thải.
Ngày trước, không biết Cừu Thiên Nhai kiếm đâu ra phương pháp tu luyện Kiếm Hoàn này, hắn lại không định sử dụng, lưu lại cho Hoắc Hành Tôn làm bảo vật hộ thân.
Thiên phú kiếm đạo của hắn có thể nói là vô song, người khác tốn mấy năm mới ngưng tụ được kiếm hoàn, hắn chỉ mất có một năm đã hoàn thành, hơn nữa liều mình chấp nhận nguy hiểm tổn thương nguyên khí cắt đứt nó ra, giao cho Hoắc Hành Tôn, để hắn giữ lại bảo vệ tính mạng, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Nhìn viên kiếm hoàn lấp lóe kiếm khí sắc bén kia, Hoắc Hành Tôn thở hổn hển, nhìn Bách Đông Lai, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận: “Bách Đông Lai!
Ngươi dám ám sát lão phu, muốn chết ư?
Được được được, hôm nay lão phu sẽ giúp ngươi một tay, không chỉ các ngươi phải chết mà toàn bộ Thiên Nhất Thủy Các của các ngươi từ trên xuống dưới đều bị tru di toàn tộc!”
Hoắc Hành Tôn đứng đó kêu gào điên cuồng, Phó Long Khiếu lại chẳng có vẻ hưng phấn, thậm chí hắn còn cảm thấy một chút bất an mơ hồ.
Bách Đông Lai thật quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không như ám sát thất bại. Rốt cuộc hắn còn chỗ dựa nào?
Phó Long Khiếu nhanh chóng biết được, Sở Hưu và Y Ba Tuần đã bước vào đại sảnh, y tặc lưỡi lắc đầu nói: “Bách tiên sinh, ta nói rồi mà, chiêu này của ngươi không có tác dụng đâu.
Hoắc Hành Tôn sống tại Thanh Phong Hải nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ một kẻ muốn đoạt mạng hắn, cũng không chỉ một người dùng thủ đoạn ám sát này. Kết quả bây giờ hắn vẫn sống rất thoải mái, sao lại không có thủ đoạn giữ mạng cho được?”
Bách Đông Lai cười nói: “Thử một chút thôi mà, nếu may mắn giết chết hắn, chúng ta cũng đỡ tốn công.”
Lúc này bất luận là Hoắc Hành Tôn hay Phó Long Khiếu đều nhìn Sở Hưu với vẻ kinh hãi, đồng thời trong mắt đầy sắc thái không thể tin tưởng.
Rõ ràng Sở Hưu đã đi khỏi, y quay về từ lúc nào?
Hoắc Hành Tôn chỉ Sở Hưu, ngón tay run rẩy nói: “Lão nhị và lão tứ đều bị ngươi giết? Vì sao? Chỉ vì lúc đó ta không đáp ứng ngươi tấn công Đông Tề nên ngươi muốn diệt sạch cả Chí Tôn Đảo chúng ta?
Sở Hưu, ngươi thật quá ác độc! Thủ đoạn thật quá tàn nhẫn!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên cũng có nguyên nhân này, nhưng còn nguyên nhân khác là ngươi đòi làm cha ta, chuyện này khiến ta rất khó chịu.
Đương nhiên nếu ngươi biết người cha trước của ta chết thế nào, ngươi sẽ cảm thấy an ủi hơn nhiều.
Người muốn làm cha ta, thường có kết cục tương đối thảm.”
Hoắc Hành Tôn trọn tròn hai mắt, hắn không ngờ Sở Hưu lại ra tay trả thù vì một lý do nực cười như vậy.
Hắn thu nhận nghĩa tử nhiều năm, không phải không có ai từ chối.
Ví dụ như năm xưa hắn còn nói với Khang Động Minh muốn nhận Khang Động Minh làm nghĩa tử, Khang Động Minh không đồng ý rồi thôi, đâu có như lần này, còn dẫn tới một trận chiến diệt môn?
Lúc này Sở Hưu lại cười ha hả một tiếng nói: “Đùa thôi, Sở Hưu ta còn chưa hẹp hòi đến vậy. Võ lâm Trung Nguyên đều biết Sở Hưu là người rộng lượng nổi tiếng.
Nhưng Hoắc ngũ gia, nếu ngươi không muốn giúp ta, vậy ta chỉ còn cách tìm đường khác. Vừa hay Bách tiên sinh đưa ra điều kiện kiến ta rất hài lòng, tương tự thì ta cũng có thể thực hiện được điều kiện mà hắn đưa ra. Đó là hủy diệt đám Chí Tôn Đảo các ngươi!”
Hoắc Hành Tôn cắn răng nói: “Ngươi quay lại giết Bách Đông Lai ngay đi! Lão phu đáp ứng ngươi sẽ lập tức tập kết toàn bộ lực lượng Thanh Phong Hải, giúp ngươi tấn công Đông Tề!”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây kể cả Phó Long Khiếu cũng không nhịn được quay sang nhìn Hoắc Hành Tôn.
Sở Hưu sửng sốt một hồi rồi cười ha hả: “Hoắc ngũ gia, đã mấy trăm tuổi rồi, đừng có ngây thơ như vậy được không?
Đã giết phân nửa số người rồi, đao cũng rời vỏ rồi, giờ ngươi bảo ngừng tay á, có được không?
Nước đổ khó hốt, mệnh trời khó trái.
Hôm nay ngươi chết cũng là do mệnh trời!”
Có lẽ ý thức được mình đã rơi vào đường cùng, Hoắc Hành Tôn không hoảng hốt hay kinh hãi như lúc trước.
Hắn lạnh lùng nói: “Muốn giết lão phu ư, ngươi tưởng đơn giản vậy sao?”
Thần kinh của Phó Long Khiếu ở bên cạnh đã căng thẳng tới cực hạn, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Không sai, hắn định chạy trốn, thậm chí còn không có ý định mang theo Hoắc Hành Tôn.
Mấy năm nay hắn đã báo đáp Hoắc Hành Tôn đủ rồi, hắn không muốn ở lại đây chờ chết với Hoắc Hành Tôn!
Sở Hưu, Y Ba Tuần, Bách Đông Lai, Khấu Thần Thông.
Có tận bốn vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù ra tay tấn công Chí Tôn Đảo cũng đủ rồi.
Đặc biệt là Sở Hưu, một mình hắn còn kinh khủng hơn ba người còn lại cộng vào, thế này còn đánh gì nữa, đánh thế nào được?
Lúc này Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông cũng tự lấy ra một cái ống hình tròn, xoay nhẹ, chỉ trong chớp mắt ánh sáng đã xuyên qua phòng ốc, chiếu thẳng tới chân trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!