Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi không phải tay chân thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi ở trong Trấn Võ Đường còn định ăn chùa uống chùa hay sao?
Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách bỏ đi, ta không cản. Nhưng ngươi có chắc bây giờ thân phận dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo của ngươi có thể tùy ý tung hoành trên giang hồ không?”
Lục Giang Hà nghe vậy run lên một cái, đúng là hắn không tự tin như vậy.
Năm trăm năm trước cường giả trên giang hồ rất mạnh, nhưng bây giờ cũng không kém.
Vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ sống đã trăm năm, đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, còn có một số cường giả Chính đạo kín tiếng. Lục Giang Hà không tự tin đối đầu được với bọn họ. Ở lại Trấn Võ Đường thì ít nhất còn có Thương Thiên Lương có thể coi là cường giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, hắn sẽ che chở cho.
Đương nhiên quan trọng nhất là từ đầu đến cuối Lục Giang Hà không đoán được rốt cuộc quan hệ giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã ra sao.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất. Lục Giang Hà không sợ người khác nhưng lại có phần e sợ Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên dẫu trong lòng rất khó chịu nhưng Lục Giang Hà đành ngoan ngoãn ở lại Trấn Võ Đường làm tay chân.
Đương nhiên nếu nghĩ theo hướng khác cũng không tiện, bây giờ thực lực của hắn còn chưa khôi phục, trong Trấn Võ Đường sẽ có cơ hội ra tay. Đánh đánh giết giết, không khéo sẽ có lúc trở lại đỉnh phong.
Lúc này Mai Khinh Liên lại không quan tâm chuyện Lục Giang Hà đi hay ở, cô nàng nghe Sở Hưu nói sẽ bế quan, còn không cho người khác quấy rầy, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ: “Ngươi định đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?”
Trước đó tuy Sở Hưu thường hay bế quan nhưng chỉ là bế quan bình thường, một khi xảy ra chuyện y có thể xuất quan bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này Sở Hưu lại nghiêm túc như vậy, hiển nhiên đối với y lần bế quan này rất quan trọng.
Sở Hưu gật đầu nói: “Gần đúng. Trước đó ta đã đến bình cảnh, nhưng ngươi biết bình cảnh từ cảnh giới Chân Đan lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi mà, cần có cảm ngộ chứ không phải cưỡng ép đột phá, cho nên lúc trước ta không bế quan.
Còn lần này nhờ vào Huyết Hồng Đề, ta thấy được vài thứ trong đó, cũng cảm ngộ được một chút. Lần bế quan này mà có đột phá, chỉ cần không có gì bất ngờ, chắc tới tám chín phần mười ta sẽ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Cảnh tượng năm xưa trong Huyết Hồng Đề đã giúp Sở Hưu một đại ân, không chỉ giúp y lĩnh ngộ đao ý của Độc Cô Duy Ngã mà còn khiến bình cảnh kiên cố che trước mặt y buông lỏng.
Lần này Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là chuyện chắc như đinh đóng cột, đương nhiên cũng không thể loại trừ có chuyện bất ngờ. Dù sao luyện thành cả chân hỏa luyện thân và Chân Hỏa Luyện Thần, khắp giang hồ chỉ có mình Sở Hưu.
Nhìn bộ dáng của Trần Thanh Đế, có lẽ hắn đã bỏ qua Chân Hỏa Luyện Thần, hắn định trực tiếp dùng lực chứng đạo tu luyện cơ thể tới đỉnh phong cực hạn, thậm chí đạt tới phá tan vách ngăn của thiên địa, dùng cơ thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Cho nên có thể nói Sở Hưu là người đầu tiên trong giang hồ đột phá như vậy. Con đường phía trước rất khó lường, không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì.
Đương nhiên Sở Hưu không nói mấy chuyện này, cho nên mọi người trong Trấn Võ Đường đều rất hưng phấn.
Thực lực của Sở Hưu càng mạnh, đám thuộc hạ bọn họ càng yên tâm.
Có một cường giả như vậy làm lão đại, không ai lại không muốn.
Sau khi căn dặn mọi chuyện, Sở Hưu bèn vào mật thất bế quan.
Lục Giang Hà thì nhún vai nhìn Mai Khinh Liên nói: “Tiểu nha đầu, sau này phải gọi ta là Ma Tôn đại nhân. Nói đi, tiếp theo cần làm gì?”
Mai Khinh Liên ngẩng đầu nhìn Lục Giang Hà vóc dáng khôi ngô, đúng là kẻ thích hợp làm tay chân, ánh mắt Sở Hưu thật chính xác.
Cô nàng mỉm cười quyến rũ nói: “Trước đó trên giang hồ có người thấy Trấn Võ Đường chúng ta thu hồi lực lượng, còn tưởng Trấn Võ Đường sợ. Bọn chúng đã làm ra rất nhiều chuyện khác người, làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Cho nên, đương nhiên là chúng ta sẽ đi giết người rồi. Đi thôi, Ma Tôn đại nhân.”
Trên con đường võ đạo, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khiến rất nhiều người dừng chân.
Từ cảnh giới Tiên Thiên bước tới cảnh giới Chân Đan cần có cảm ngộ về võ đạo. Trong tình huống bình thường, tính nguy hiểm khi ngưng tụ Chân Đan rất nhỏ, chỉ có rất ít người xảy ra chuyện bất trắc ở cảnh giới này.
Còn tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thì phải dùng nội lực chân hỏa rèn luyện nguyên thần tới mức kết nối được với thiên địa.
Chân hỏa luyện thân phải tiến hành trong thời gian dài còn Chân Hỏa Luyện Thần lại chỉ cần một nháy mắt.
Nhưng chính một nháy mắt này lại là bình cảnh cực lớn vì ngươi cũng không biết lúc nào mới có thể tiến hành luyện thần.
Nguyên thần không phải trò đùa, sơ sót một chút thôi là trọng thương, nặng hơn một chút thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên đa số võ giả cảnh giới Chân Đan đều kẹt lại ở cảnh giới này, khổ sở chờ đợi, khổ sở cảm ngộ, nhưng mãi vẫn không mò ra bình cảnh là ở đâu.
Thậm chí bước này ngăn cản không ít thiên tài, có những võ giả trong quá khứ tung hoành trên Long Hổ Bảng, đã bước vào cảnh giới Chân Đan từ lâu. Nhưng kết quả bọn họ lại phí hoài cả cuộc đời trên cảnh giới Chân Đan mà vẫn không tìm ra bình cảnh ở đâu. Những người này không phải số ít.
Đương nhiên cũng có người chọn cách cố cưỡng ép tiến hành Chân Hỏa Luyện Thần, điều này cũng có thể thực hiện được nhưng hậu quả cực kỳ thê thảm, xác suất thành công thấp tới đáng thương. Đa số những người này đều bị tổn hại nguyên thần dẫn tới tu vi sụt giảm, thậm chí bị phế võ công.
Xưa nay con đường võ đạo vốn không có lối tắt, nghĩ ra được thì ngươi làm được. Đột phá được thì vượt qua bình cảnh. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tuy Sở Hưu cho rằng mình đứng trên cảnh giới Chân Đan đã rất lâu, nhưng trong mắt những người khác tốc độ của y có thể coi là thần tốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!