Cho nên ta rất khó hiểu, chắc ngươi cũng biết chuyện này nguy hiểm như thế nào mới đúng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hoàng Phủ thị thành ngoại thích của Bắc Yên là có thể lên đứng đầu Cửu Đại Thế Gia hay sao?
Hoàng Phủ lão tổ lắc đầu nói: “Hoàng Phủ thị ta không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, muốn mình mạnh lên có gì sai ư?
Năm xưa khi Hoàng Phủ thị chúng ta ở thời đỉnh phong, chúng ta từng tiếp cận cả Thương Thủy Doanh thị, nếu đắc chí vì chút thực lực hiện tại mới là bi ai cho Hoàng Phủ thị.
Bắc Yên mưa vần gió nổi, Hoàng Phủ thị ta sao lại cam tâm làm quần chúng cho được?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, thành hay bại đều do ý trời.
Sở Hưu ngươi cũng không ít lần buông tay đánh cược, vì sao Hoàng Phủ thị lại không thể đánh cược một lần?”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Hoàng Phủ lão tổ, hắn có trực giác, lão già này không nói thật.
Trong số những người chấp chưởng Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ lão tổ không phải người mạnh nhất cũng không phải người yếu nhất, nhưng hắn là người cẩn thận nhất.
Trên giang hồ thường xuyên có lời đồn ai kết thù kết oán với ai, nhưng chưa từng nghe chuyện Hoàng Phủ thị kết thù kết oán với ai!
Đương nhiên đã là người trong giang hồ, đâu thể không trêu chọc ai. Nhưng xưa nay Hoàng Phủ thị chỉ chọc vào những người mà mình đối phó được, còn thái độ với những người mà mình không thể động tới lại cẩn thận tới cực điểm.
Tham gia tranh chấp trong hoàng thất Bắc Yên, còn đứng về phía Hạng Xung. Đối ngoại thì hắn đắc tội với Sở Hưu, đối nội thì khiến hoàng tộc Hạng thị kiêng kị.. Rốt cuộc hắn có âm mưu gì? Chỉ định đánh cược một lần thôi ư? Dù sao Sở Hưu cũng không tin.
Nhưng lúc này có tin hay không tin cũng không quan trọng, Hoàng Phủ thị đã nhúng tay vào chuyện này thì phải chuẩn bị trả giá bằng cái chết. Đối địch với Sở Hưu, nếu còn mơ mộng mình trốn thoát an ổn, vậy thì quá ngây thơ rồi!
Lúc này Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói: “Ra tay trước đi, giải quyết lão già của Hoàng Phủ thị, để ta chặn Khang Động Minh!”
Hoàng Phủ thị gia nhập là chuyện Sở Hưu không ngờ tới, bên phía bọn họ vừa ra tay, thế cục lập tức bất lợi với phe Sở Hưu, nếu không nhanh chóng giải quyết, e là thắng thua khó liệu.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại do dự nói: “Nhưng tên Khang Động Minh kia...”
Sở Hưu đã được chứng kiến thực lực của Khang Động Minh, có thể nói là cực kỳ kinh khủng. Sở Hưu còn tự tin mình có thể chống cự trong thời gian ngắn nhưng dù sao Ngụy Thư Nhai cũng già rồi, e là không ngăn được mấy chiêu.
Ngụy Thư Nhai cười ha hả nói: “Yên tâm, lão già ta còn chưa già tới mức không dùng được đâu, vẫn ngăn được một lúc.
Đương nhiên ngươi cũng phải ra tay lưu loát một chút, bằng không bộ xương già của ta không gánh được mấy kiếm của vị Đông Hải Kiếm Thánh này đâu.”
Nghe Ngụy Thư Nhai nói như vậy, Sở Hưu không do dự nữa. Hắn cũng không phải loại người lề mề chậm chạp, trực tiếp rời khỏi trận chiến lao về phía Hoàng Phủ lão tổ.
Thấy Sở Hưu lao tới, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí huyết sát bốc thẳng lên trời, ma khí ngập trời càn quét, lực lượng kinh khủng tới mức Hoàng Phủ lão tổ cũng thầm kinh hãi.
Trước đó Hoàng Phủ lão tổ không có thù hận gì với Sở Hưu, đương nhiên cũng không đối mặt với Sở Hưu trong trạng thái này.
Lúc này phát hiện luồng khí thế kinh khủng trên người Sở Hưu, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận mình đã già, giang sơn đời nào cũng có nhân tài, thế hệ của hắn nên bước chân ra khỏi giang hồ.
Nhưng trước khi rời khỏi giang hồ, hắn còn muốn đánh cược vì mọi người trong gia tộc.
Chỉ thấy Hoàng Phủ lão tổ làm một động tác khiến người ta sửng sốt.
Không ngờ hắn lại lấy ra một thanh trường thương, chính xác hơn là một đoạn thương gãy mất một phần năm, màu sắc đỏ như máu.
Cánh tay phất lên, Hoàng Phủ lão tổ vẩy máu tươi vào mũi thương, dùng máu bổ sung đoạn đứt rời của mũi thương. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đỏ máu bùng lên.
Không ngờ Hoàng Phủ lão tổ vừa ra tay đã lập tức liều mạng!
Mọi người đều không ngờ thái độ của Hoàng Phủ lão tổ lại như vậy.
Tranh đoạt hoàng vị là ngươi chết ta sống, nhưng chỉ là ngươi chết ta sống giữa Hạng Xung và Hạng Lê, vì con rể tương lai của Hoàng Phủ thị mà các ngươi bỏ nhiều công sức như vậy, thậm chí vừa bắt đầu đã sử dụng lực lượng khí huyết tu bổ thanh huyết thương trong tay mình, sao lại trả giá lớn như vậy? Thế này có khác gì liều mạng!
Thật ra trước đó Sở Hưu đoán không sai, Hoàng Phủ lão tổ đột nhiên thay đổi thái độ so với lúc bình thường, từ bỏ phương thức hành xử cẩn thận lúc trước, tiến hành đánh cược đầy nguy hiểm, tham gia tranh đoạt hoàng vị. Đúng là chuyện này không hề đơn giản như vậy, điểm quan trọng nhất chính là hắn sắp chết.
Rốt cuộc tuổi tác của Hoàng Phủ lão tổ lớn tới mức nào, không ai nói rõ được. Năm xưa khi hắn còn trẻ tuổi cũng không có hành động gì khoa trương,
khi tuổi già thì luôn trấn thủ Hoàng Phủ thị, thậm chí trong vòng trăm năm gần đây, số chiến tích hắn xuất thủ có thể đếm được. Lần gần đây nhất chỉ là giao thủ với Hạng Võ, nhưng có thể coi là hắn ỷ lớn hiếp nhỏ, không vận dụng toàn lực.
Không phải tuổi thọ của Hoàng Phủ lão tổ sắp hết mà là một thương tích ngầm từ khi còn trẻ đã phát tác.
Thương tích ngầm đó đã ẩn trên người hắn gần hai trăm năm, hắn vẫn tưởng rằng không có vấn đề gì, không ngờ lần này lại đột nhiên bộc phát, thiếu chút nữa đoạt luôn tính mạng hắn.
Hoàng Phủ lão tổ đã âm thầm tìm vô số danh y giang hồ tới xem bệnh, kết quả là không có thuốc chữa.
Thương tích ngầm đó đã cắm rễ triệt để trên cơ thể hắn, nếu bộc phát lần nữa thì hắn không thể chịu được.
Chuyện này rất đột ngột, đột ngột tới mức Hoàng Phủ lão tổ thậm chí không kịp suy nghĩ rốt cuộc Hoàng Phủ thị nên đi theo hướng nào.
Trước kia có hắn bảo vệ, Hoàng Phủ thị còn có thể phát triển chậm rãi cẩn thận, cho tới khi bồi dưỡng được người nối nghiệp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!