Lúc này Hạng Sùng dùng cơ hội này, Khang Động Minh lại rất vui vẻ.
Đối với hắn mà nói, không ngừng tôi luyện kiếm đạo của mình, khiêu chiến những cường giả Chính đạo mới là việc hắn muốn làm. Đi theo bên cạnh Hạng Xung thật lãng phí thời gian!
Khang Động Minh nhìn Sở Hưu một cái, trên người không có sát ý, càng không có địch ý.
Cả cuộc đời này chỉ có kiếm đạo mới có có thể khiến tinh thần hắn rung động, xưa nay hắn chưa từng có kẻ địch, cũng chưa từng coi người khác là kẻ địch. Hắn chỉ thấy những người cản đường, những kẻ gây phiền toái cho hắn.
Khi Khang Động Minh giết bọn họ cũng không hề có sát ý. Đối với hắn giết người là một thủ đoạn như quét rác, dọn dẹp chướng ngại vật.
Lúc này, đương nhiên trong mắt Sở Hưu không phải rác rưởi hay chướng ngại, nhưng cũng chỉ là mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Sau khi giải quyết Sở Hưu, hắn có thể rời khỏi nơi khô khan này.
Cho nên Khang Động Minh không buồn nói một lời, thậm chí không thốt lên một chữ. Thanh kiếm cất trong vỏ kiếm Phong Sa rốt cuộc cũng rời vỏ. Chỉ trong chớp mắt kiêm quang tung hoành khắp trăm dặm, sắc bén ngập trời!
Đó là một thanh trường kiếm hết sức bình thường, ba thước ba tấc, không khác gì những thanh kiếm thép khác.
Nhưng thanh kiếm này sắc bén tới mức khiến đôi mắt những người nhìn vào đau đớn, khiến người ta rung động tâm thần.
Xuất kiếm đánh ra, không có dị tượng, cũng không có kiếm khí phiêu đật.
Nhưng một khắc sau, trong lòng Sở Hưu lại dấy lên hồi chuông báo động.
Sở Hưu tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật, tuy năng lực cảm giác của hắn không phải mạnh nhất trong võ giả cùng cấp nhưng cũng trong nhóm cao cấp nhất.
Y không cảm giác được chút lực lượng nào, nhưng theo tính toán của y, nguy cơ cường đại đã đánh về phía y từ khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt Sở Hưu đã có nhật nguyệt tinh thần lưu chuyển, y vận tinh thần lực tới cực hạn, dốc toàn lực thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu đột nhiên thối lui như điên về phía trái.
Nhưng cùng lúc, không khí lại có âm thanh như tiếng kiếm ngâm, lại như vang vọng trong lòng mọi người.
Ngay lúc Sở Hưu vừa xuất hiện ở vị trí đó, một luồng kiếm khí như ngưng tụ xuất hiện từ hư không, chém lên mặt đất, vạch thành một vết kiếm dài trăm trượng.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hoàng thành bị tàn phá lập tức khởi động trận pháp, nhưng một khắc sau trận pháp cũng phát ra ánh sáng đổ vỡ, tiêu biến triệt để.
Dư âm từ chiêu kiếm của Khang Động Minh đã khiến trận pháp khởi động rồi lại lập tức hủy diệt trận pháp!
Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phái Khang Động Minh thoáng chút kinh ngạc, những người khác nhìn hắn như gặp quỷ.
Rốt cuộc đây là lực lượng cỡ nào? Khang Động Minh này vẫn trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hay là Thiên Địa Thông Huyền?
Sở Hưu hít sâu một hơi, có một chuyện y không tính tới, đó chính là Khang Động Minh.
Y có quá ít tư liệu về vị Đông Hải Kiếm Thánh này, kể cả Phong Mãn Lâu cũng không có bao nhiêu tư liệu. Dù sao thế lực của Phong Mãn Lâu ở hải ngoại cũng không mạnh.
Tuy tính ra là Khang Động Minh sẽ ra tay, nhưng y không ngờ thực lực của Khang Động Minh lại cường đại tới mức này.
Bây giờ y đã hiểu Kiếm Vương Thành và Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng chiến bại như thế nào, tên này đúng là quái vật!
Người khác tu luyện theo đuổi võ đạo, còn Khang Động Minh lại theo đuổi kiếm đạo cực hạn. thậm chí vì kiếm đạo hắn có thể hy sinh võ đạo!
Bây giờ thực lực của hắn đã rất gần cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Không phải hắn áp chế thực lực của mình mà là không buồn cảm ngộ liên kết với thiên đại, chỉ tập trung vào kiếm dạo.
Vì kiếm đạo, thậm chí Khang Động Minh không có thời gian đột pháp cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đây không phải quái vật thì là gì?
Điên mà không điên, sống mà như không sống, chính là loại người như Khang Động Minh.
Nói thật lòng, Sở Hưu cũng bị Khang Động Minh làm cho giật nảy mình. Đây là lần đầu tiên y thấy có người rõ ràng có cơ hội bước vào cảnh giới chí cường Thiên Địa Thông Huyền nhưng lười bước ra bước cuối cùng.
Có thể nói là y đã hiểu vì sao Thẩm Thiên Vương với tính cách nóng nảy như vậy sau khi thua cũng không tới gây sự với Khang Động Minh.
Một là vì bọn họ tỷ thí công bằng, thua rồi tới gây sự với người ta thì quá thấp kém.
Thứ hai là bọn họ không muốn trêu chọc kẻ điên như Khang Động Minh.
Chẳng qua lần này người gặp xui xẻo lại là Sở Hưu. Có thể nói trong số những kiếm khách y từng gặp, Khang Động Minh là người có tu vi kiếm đạo mạnh nhất. Thậm chí Sở Hưu không thể phát hiện vừa rồi đối phương xuất kiếm ra sao, chỉ có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật miễn cưỡng tính được nguy cơ rồi né tránh theo bản năng.
Còn lúc này Khang Động Minh thấy chiêu kiếm của mình không làm gì được Sở Hưu, hắn vẫn giữ cái mặt đờ đẫn đó chém liền ba kiếm.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu chỉ cảm thấy tất cả vị trí quanh người mình đều có sát cơ.
Chỉ dùng ba kiếm, Khang Động Minh đã phong tỏa toàn bộ những vị trí có thể né tránh quanh người Sở Hưu, cho dù y dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể tính được đường sống.
Tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt pháp tướng quỷ dị nửa ma nửa phật của Sở Hưu lại hiển hiện. Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần, song thần nhất thể, phật diễm lóng lánh và ngọn lửa diệt thế dung hợp hóa thành một lực lượng với màu sắc quỷ dị.
ba chiêu kiếm của Khang Động Minh hiện lên từ hư không, kiếm khí không bao hàm bất cứ lực lượng nào khác, chỉ là kiếm ý thuần túy nhất ngưng tụ thành, nhưng lại trực tiếp xé tan pháp tướng Phật Ma của Sở Hưu.
Thiên Đạo Chiến Hạp được Sở Hưu cầm trong tay, hóa thành Vô Nhị Thiên Đao quét ngang ra. Chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí như cơn sóng lớn bộc phát.