Khi Thương Thiên Lương nghe Sở Hưu nói mình đồng ý dẫn một số người của Thương Thành ra, đương nhiên Thương Thiên Lương cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có điều lần này số người Sở Hưu cần mang ra không nhiều, là những người có thực lực từ cảnh giới Chân Đan trở lên.
Ở Lục Đô, tu vi thực lực của bản thân không phải để chém giết mà là để giữ mạng, không có thực lực chỉ có đường chết.
Ở thế giới bên ngoài có lẽ sẽ có người khen ngợi ngươi tu luyện khắc khổ, nhưng ở Lục Đô vốn không có khắc khổ hay không khắc khổ. Vì nếu ngươi không khắc khổ, ngươi sẽ chết.
Cho nên trong Thương Thành, số võ giả có thực lực từ cảnh giới Chân Đan trở lên quả thật không ít, ngay cả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng có vài người.
Đương nhiên, lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì toàn bộ Thương Thành hay nói đúng hơn là toàn bộ lịch sự vạn năm của Thương gia chỉ có một mình Thương Thiên Lương mà thôi.
Ở nơi như Lục Đô, không cách nào cảm ngộ thiên địa, thậm chí thiên địa nguyên khí đã mỏng manh tới cực hạn, cho nên bình cảnh của Thiên Địa Thông Huyền cao hơn thế giới bên ngoài rất nhiều.
Thương Thiên Lương có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở nơi như vậy, một là vì thiên phú của hắn, hai là vì chấp niệm trong lòng hắn, nhất định phải bảo vệ Thương Thành.
Lần này Sở Hưu trực tiếp mang hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần và sáu võ giả cảnh giới Chân Đan ra, còn tiện đường đem cho Thương Thành một chút vật tư, bảo đảm họ có thể sống tương đối thoải mái trong hoàn cảnh Lục Đô.
Bố trí những người này bên cạnh Hạng Xung đã đủ rồi, huống chi nếu nhiều người hơn nữa, cho dù có thân phận chi tiết cũng khiến người khác nghi ngờ.
Khi về Bắc Yên, Sở Hưu bảo Thương Thiên Lương đưa người đi trước, còn y tới Phong Mãn Lâu tìm Tề Nguyên Lễ.
Khi Tề Nguyên Lễ biết Sở Hưu tới tìm mình, hắn cũng khá ngạc nhiên.
Triều đình Bắc Yên và giang hồ đang dậy sóng, người khác có lẽ còn không biết chứ Phong Mãn Lâu chẳng lạ gì. Sở Hưu này chính là một trong những nhân vật chính khiến sóng gió nổi lên.
Đáng lẽ bây giờ Sở Hưu phải ở Bắc Yên lục đục với hai nhánh Đạo Phật và hoàng tộc Bắc Yên mới đúng, sao đột nhiên lại tới Phong Mãn Lâu của mình?
Tuy trong lòng khá nghi hoặc nhưng Tề Nguyên Lễ vẫn khách khí đón Sở Hưu vào, cười nói: “CHẳng hay Sở đại nhân tới Phong Mãn Lâu chúng ta có chuyện gì?”
Sở Hưu không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nguyên nhân ta tới tìm Tề lâu chủ rất đơn giản, chỉ là mua vài thứ mà thôi.”
“Tin tức?”
“Thân phận.”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Ta có vài người cần Phong Mãn Lâu giúp đỡ, sắp xếp cho bọn họ một thân phận mới, khiến bọn họ từ không biến thành có. Tin là Phong Mãn Lâu làm chuyện này chỉ dễ như trở bàn tay.”
Tề Nguyên Lễ vừa nghe vậy đã lập tức cự tuyệt: “Sở đại nhân, không phải ta không muốn giúp ngươi trong chuyện này, mà là giả tạo tin tức thân phận đã vi phạm giới hạn cuối cùng của Phong Mãn Lâu chúng ta.
Trên giang hồ này, có thể có những tin tức tư liệu mà Phong Mãn Lâu ta không biết. Dù sao người buôn tin giang hồ không phải là thần, nhưng cho dù là những tư liệu mà mình không biết, Phong Mãn Lâu ta cũng không dám viết linh tinh, chứ đừng nói tới chuyện giả tạo tin tức thân phận.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta biết chuyện này khiến Phong Mãn Lâu rất khó xử, cho nên ta không lấy không của Phong Mãn Lâu. Bên phía ta cũng có một tin tức muốn tặng cho Phong Mãn Lâu để trao đổi.”
Tề Nguyên Lễ từ chối: “Sở đại nhân, đây là vấn đề về giới hạn cuối cùng, tin tức gì cũng không đổi...”
Hắn còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã nói: “Nếu tin tức này liên quan tới hướng đi của các tông môn thượng cổ khi xảy ra đại kiếp nạn thượng cổ thì sao?”
Vừa nói xong câu này, Tề Nguyên Lễ lập tức nuốt lại lời từ chối, nhanh chóng đứng lên nói: “Xin Sở đại nhân chờ một chút, chuyện này ta không làm chủ được, cần phải xin phép lâu chủ một chút.”
Sau khi nói xong, Tề Nguyên Lễ trực tiếp đứng lên đi khỏi, Sở Hưu lại không nhanh không chậm ngồi đó xuống trà.
Đúng như suy nghĩ của y, Phong Mãn Lâu làm quái gì có ranh giới cuối cùng. Con người ai cũng như nhau thôi, cái gọi là giới hạn cuối cùng chỉ là trò cười, chẳng qua là lợi ích không đủ khiến họ động lòng mà thôi.
Một lát sau, Phương Phi Phàm đã đi vào trong phòng, chắp tay thi lễ với Sở Hưu rồi trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ngài thật sự biết hướng đi của những tông môn khi xảy ra đại kiếp nạn thượng cổ?”
Phong Mãn Lâu là một trong những thế lực buôn tin giang hồ cao cấp nhất thiên hạ, vũ lực không phải thứ họ theo đuổi, ngược lại họ muốn thu thập tình báo và tin tức trong thiên hạ.
Thậm chí có thể nói người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu hưởng thụ cảm giác khoan khoái mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Phong Mãn Lâu cũng giống với những tông môn khác trên giang hồ, tuy biết khá nhiều về tin tức liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ, nhưng không nhiều. Tuy rất nhiều tin tức manh mối ghép lại giúp bọn họ suy đoán được vài thứ nhưng lại không có chứng cứ trực tiếp.
Những lời mà Sở Hưu vừa nói cực kỳ hấp dẫn đối với Phong Mãn Lâu.
Sở Hưu cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp thuật lại tin tức cho lâu chủ Phong Mãn Lâu.
Những thứ này có rất nhiều người thấy được, Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự cũng biết, không đáng để giấu diếm.
Sở Hưu cũng không sợ Phong Mãn Lâu nhận tin rồi chơi trò lá mặt lá trái, không giúp y làm việc.
Phong Mãn Lâu có thể sinh sống đến tận bây giờ là vì bọn họ rất coi trọng chữ tín, gần như không đắc tội với ai.
Giang hồ cần một tổ chức cung cấp tình báo mọi lúc mọi nơi như Phong Mãn Lâu, cho nên không ai ra tay với thế lực như Phong Mãn Lâu.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là Phong Mãn Lâu phải thức thời, cái giá khi trêu chọc Sở Hưu, Phong Mãn Lâu cũng không chịu nổi.
Nghe Sở Hưu nói xong, Phương Phi Phàm thở dài một tiếng.