Trong số chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ Rama là người ít tuổi nhất.
Đương nhiên so với Tịch Vân Tử trước mặt, Rama vần là tiền bối.
Không tới mười năm, Chính Ma Đại Chiến đã diễn ra hai lần, không ngờ Tịch Vân Tử trước mặt lại đề nghị mở màn Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba. Nhưng đối mặt với chuyện kinh khủng như vậy, biểu cảm trên gương mặt Rama vẫn không hề thay đổi.
Nhìn Tịch Vân Tử, Rama lạnh nhạt nói: “Xin Tịch Vân Tử đạo trưởng chờ một lát, đại sự như vậy, Tu Bồ Đề Thiền Viện ta cần bàn bạc kỹ lưỡng mới được.”
Đợi sau khi Tịch Vân Tử đi khỏi, Tiêu Ma Kha đi tới, lúc này hai mắt hắn đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, như không có tiêu cự.
“Thiên Nhãn Thông cũng không thấy được con đường phía trước ư?” Rama hỏi.
Tiêu Ma Kha cười khổ lắc đầu nói: “Không thấy được, một mảng sương mù, thiên cơ đã bị đảo loạn triệt để, nhân quả luân hồi, không thấy được điều gì.
Vốn dĩ ta định cưỡng ép xé rách làn sương đó, nhưng kết quả là mất đi đôi mắt của chính mình.”
Tiêu Ma Kha không để ý tới chuyện bản thân mù mất một mắt. Hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, năng lực cảm giác cực mạnh, lại thêm bản thân y có bí thuật Thiên Nhãn Thông. Mất đôi mắt ngoài chuyện khiến sinh hoạt có một số chỗ bất tiện, thật ra cũng không có gì ghê gớm. Thứ hắn lo lắng hơn cả là tương lai của Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện mà mình từng thấy. Vốn dĩ hắn cho rằng Tịnh Thiền Trí Tàng liều mình giết chết Sở Hưu, chuyện này coi như qua đi, kết quả không ngờ Sở Hưu lại chưa chết, như ông trời đã định sẵn Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ bị hủy trong tay Sở Hưu.
“Phương trượng, trong chuyện này chúng ta nên làm sao đây? Rốt cuộc có liên thủ với Thuần Dương Đạo Môn không?”
Rama nhìn Tiêu Ma Kha nói: “Bây giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác ư?
Nhân quả nhân quả, chuyện lúc trước là nhân, nếu đã bắt đầu, vậy cho dù hậu quả là gì, chúng ta cũng chỉ có nước chịu đựng, không còn lựa chọn nào khác.
Đi thông báo cho Đại Quang Minh Tự một tiếng, xem bọn họ có hứng thú không. Bố cáo cho tất cả nhánh Phật tông trong thiên hạ, ai đồng ý ra tay cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta thì một tháng sau tập hợp ở Thanh Long Hội.”
Tiêu Ma Kha gật đầu, lập tức đi báo cho các tăng nhân trong Tu Bồ Đề Thiền Viện chuẩn bị, đồng thời cũng báo lại tin này cho Tịch Vân Tử. Hai nhánh Phật Đạo chính thức liên thủ, đồng thời tuyên bố cho toàn thiên hạ sẽ diệt trừ Sở Hưul
Ngay khoảnh khắc hai bên đồng ý liên thủ, tin tức này đã được ném vào giang hồ, lập tức tạo ra sóng to gió lớn.
Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo vừa qua chưa được bao lâu, không ngờ hai bên Phật Đạo đã lại liên thủ chuẩn bị tổ chức Chính Ma Đại Chiến lần nữa. Nhưng lần này bọn họ nhắm thẳng vào Sở Hưu, đương nhiên cũng có thể nói là nhánh Ẩn Ma.
Thái độ của bọn họ đối với Sở Hưu tuy không bằng Dạ Thiều Nam nhưng cũng sánh ngang với những kiêu hùng ma đạo nổi danh giang hồ trong năm trăm năm qua.
Hơn nữa động tĩnh lần này cũng không hề nhỏ, Thuần Dương Đạo Môn trong 'Tam Đại Đạo Môn, Tu Bồ Đề Thiền Viện trong Nam Bắc Phật Tông, lại thêm Đạo môn Phật tông hiệu triệu thiên hạ đồng thời ra tay, uy thế này đủ khiến người khác hít thở không thông.
Hơn nữa, Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn ra tay cực kỳ bá đạo, trực tiếp tuyên bố khắp giang hồ mình sẽ ra tay, thậm chí nói rõ thời gian mình động thủ, quang minh chính đạo, trực tiếp dùng sức ép tới. Cho dù ngươi có trốn, bọn họ cũng sẽ đào sâu ba thước bới ngươi ra.
Không có âm mưu quỷ kế gì, cứ thế đánh thẳng tới, khiến ngươi muốn trốn tránh cũng không được. Đây là phong cách nhất quán của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn.
Thời điểm này, trên giang hồ phong vân khuấy động.
Trong Đại Quang Minh Tự, thủ tọa của Lục Đại Võ Viện và Tam Đại Thiện Đường †ề tụ, bàn bạc xem rốt cuộc có tham gia chuyện này hay không.
Nói thật lòng, Đại Quang Minh Tự nên đi.
Sở Hưu cũng gây ra không ít chuyện tại Bắc Yên, khiến Đại Quang Minh Tự hết sức ngứa mắt.
Nhưng trước đó Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự đã bàn bạc rõ thái độ của triều đình Bắc Yên. Chuyện này cũng làm cho Đại Quang Minh Tự biết, giữ Sở Hưu lại thật ra là lưu lại chỗ giảm xóc giữa Đại Quang Minh Tự và triều đình Bắc Yên.
Triều đình Bắc Yên muốn động tới Đại Quang Minh Tự không phải ngày một ngày hai rồi. Nếu có Sở Hưu, bên phía y có thể chơi trò lá mặt lá trái. Nếu Sở Hưu không còn, đổi thành người khác không khéo còn gây ra mâu thuẫn.
Cho nên đây cũng là điều Đại Quang Minh Tự đắn đo.
Hơn nữa trước mắt Hư Tử còn đang bế quan, Đại Quang Minh Tự cũng thiếu người vỗ nhịp.
Lúc này Hư Độ đột nhiên đứng lên nói: “Chuyện này Đại Quang Minh Tự
chúng ta đi thì không ổn, không đi cũng không ổn.
Cho nên cứ để mình ta đi một chuyến là được.”
Mọi người ở đây lập tức nhìn Hư Độ với ánh mắt nghi hoặc, hắn đi?
Bọn họ đều là sư huynh đệ, có ai không biết nhau? Xưa nay tên Hư Độ này chưa bao giờ đáng tin cậy, lúc này hắn chủ động xin đi, liệu có phải là ở lâu trong Đại Quang Minh Tự thấy chán rồi không?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hư Độ lập tức kêu oan: “Các ngươi làm vậy là có ý gì? Đừng dùng ánh mắt quá khứ nhìn người ta có được không? Ta
cũng là người hiểu chuyện chứ bộ.
Ta là một trong số thủ tọa của Tam Đại Đạo Môn, chẳng lẽ địa vị này còn chưa đủ à?
Đến lúc đó nếu Sở Hưu thật sự không trụ nổi, ta sẽ ra tay diệt trừ tà ma ngoại đạo, kiếm thêm danh tiếng.
Vạn nhất có gì bất ngờ, ta sẽ phụ trách hòa giải.
Tình thế bết bát nhất là mất mặt thôi, nhưng ta mất mặt vẫn hơn là các ngươi mất mặt.”
Ánh mắt mọi người ở đây đều lộ vẻ quái dị, không ngờ Hư Độ lại tự biết về bản thân như vậy.
Trong số những người ở đây, Hư Độ ra mặt là thích hợp nhất, thân phận của hắn tiến có thể công, lui có thể thủ.