Cho nên thật ra Thương Ÿ còn quen thuộc với nơi đó hơn Thương Thiên Lương.
Không gian này không hoàn chỉnh nên ở đây cảm giác phương hứng của Sở Hưu rất kém, xung quanh không có thứ gì đối chiếu cho nên y cũng không nhận ra đông tây nam bắc.
Thương Thiên Lương và Thương Ÿ dẫn Sở Hưu theo một hướng, đi khoảng năm ngày mới tới nơi.
Khi tới nơi Sở Hưu mới hiểu vì sao Thương Thiên Lương lại nói nơi này rất nguy hiểm.
Đó là một khu vực khổng lồ bị xé nứt, xung quanh đều là sương mù mông lung, có thể thấy lờ mờ vết tích không gian bị xé rách.
Khí tức cuồng bạo bốc lên ở dây, Đại Hỏa bộc phát, cuồng phong gào thét, không khác gì địa ngục.
Thương Thiên Lương chỉ vào nơi này nói: “Chính là ở đây, nơi này cực kỳ nguy hiểm, những vết nứt không gian kia có thể di chuyển, thực lực hơi yếu hay sơ ý một chút chạm phải vết nứt không gian di động là có thể bị xé tan!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, cùng Thương Thiên Lương đi vào trong, Thương Thiên Lương của y cũng cất cao tới cực hạn, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Thương Thiên Lương cũng vậy, hơn nữa hắn còn phải chiếu cố cho cháu gái, tuy Thương Ỷ cũng rất cảnh giác nhưng e là tốc độ của cô không theo kịp.
Ngay khoảnh khắc bước vào khu vực này, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng lực lượng đánh tới, nói chính xác hơn là lực lượng còn sót lại trong trận chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa.
Sở Hưu hết sức quen thuộc với luồng lực lượng này, tuy người ngoài nhìn vào thì cực kỳ cuồng bạo nhưng nó lại tương dung với lực lượng của Sở Hưu.
Trước đó khi giao thủ với Thương Thiên Lương, Sở Hưu tiêu hao không ít nội lực chân khí, thiên địa nguyên khí ở nơi này lại rất mỏng manh cho nên y không thể bổ sung.
Nhưng ở nơi này, nhưng lực lượng kia không tự chủ được tràn vào cơ thể y, hồi phục nội lực mà y đã tiêu hao.
Lúc này, rốt cuộc Sở Hưu cũng xác định được đây là nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Gơ từng giao thủ.
Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cũng nói: “Đúng là lực lượng mà giáo chủ đại nhân lưu lại, chậc chậc, không ngờ lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ lại cường đại tới mức này, giáo chủ không đồng quy vu tận với hắn đấy chứ?”
“Ngươi biết Ninh Huyền Cơ à?” Sở Hưu thuận miệng hỏi.
Lục Giang Hà nói: “Đương nhiên là biết rồi, ngươi đừng quên ngày xưa bản tôn là đường chủ Huyết Ma Đường, gần với Tứ Đại Ma Tôn, cường giả chí cường trong thời đó, có ai mà bản tôn không biết?”
Sở Hưu chỉ thuận miệng hỏi một câu, y còn tưởng tiên nhân như Ninh Huyền Cơ chắc chắn là cao nhân không xuất thế, không ngờ Lục Giang Hà còn biết đối phương.
“Vậy rốt cuộc Ninh Huyền Cơ là người ra sao?” Sở Hưu vẫn rất hiếu kỳ về chuyện này, dù sao kết cục của Côn Luân Ma Giáo.
có thể nói là do đối phương tạo thành, nhưng ngoài Chân Vũ Giáo, phần lớn sự tích về Ninh Huyền Cơ đều là truyền thuyết, quá cao thượng, nghe rất giả tạo.
Lục Giang Hà dừng một chút, giọng điệu hơi khó xử: “Ngoài thực lực hùng mạnh ra, lão đạo sĩ đấy với Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết chẳng khác nào hai người.
Lúc trước bản tôn gặp xui xẻo trong tay hắn một lần, lão đạo sĩ ấy đánh ta liên tục ba ngày ba đêm, bản tôn muốn tự bạo tái tạo thân thể cũng không được, nguyên thần cũng bị hắn phong ấn.
Lão đạo sĩ kia còn bắt bản tôn trộm chó nướng cho hắn ăn, bản tôn đường đường là đường chủ Huyết Ma Đường không ngờ lại đi trộm chó của người ta, còn phải ăn trộm tới mức thần không biết quỷ không hay, không được trắng trợn cướp đoạt!
Nói đến đây Lục Giang Hà chỉ thấy khó chịu, hiển nhiên nhớ lại chuyện cũng cũng có cảm giác nghĩ mà kinh.
Những chuyện mà Lục Giang Hà nói tới rõ ràng là bí mật của giang hồ, trừ giới cao tầng như Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo, có lẽ khắp giang hồ chỉ có hắn biết.
Đương nhiên có thể lão thiên sư cũng biết, tuy khi đó lão thiên sư còn trẻ, chỉ là một tiểu đạo sĩ, nhưng khi đó Ninh Huyền Cơ còn chưa bị thần thoại hóa
nghiêm trọng như bây giờ.
Dù sao Sở Hưu cũng nghe tới mức trợn mắt há hốc mồm, y ngẩn ra một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy rốt cuộc làm sao ngươi sống được?”
Lục Giang Hà hơi buồn bực trả lời: “Khi đó Côn Luân Ma Giáo ta còn chưa khuếch trương tới mức thành kẻ địch chung của võ lâm, Chân Vũ Giáo và Côn
Luân Ma Giáo cũng chưa trở mặt.
Dù sao bản tôn cũng là cao tầng trong Côn Luân Ma Giáo, lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ cũng không dám giết ta như vậy.”
“Cho nên cuối cùng hắn thả ngươi đi?” Lục Giang Hà rầu rĩ nói: “Không, là Hồng Liên Ma Tôn tới chuộc về.”
Nghe đến đó, Sở Hưu cố nén không chế giễu Lục Giang Hà, xem ra trước đây †ên này không chỉ làm một chuyện ngu xuẩn.
Lúc này Thương Thiên Lương đột nhiên thở dài một tiếng nói:
vị cường giả giao thủ lúc trước có tu vi ra sao?
Bọn họ thật chẳng khác nào những người được ghi chép trong điển tịch của tộc như đạo tôn của Tam Thanh Điện, tông chủ của Lăng Tiêu Tông thời thượng
cổ.
Sở Hưu híp mắt: “Một vị trong đó là kẻ địch chung của võ lâm, thiếu chút nữa là dùng sức một mình hùng bá toàn bộ võ lâm, là nhân vật chỉ thiếu một bước là thật sự duy ngã độc tôn.
Vị còn lại là người kết thúc sự nghiệp duy ngã độc tôn của hắn.”
Thương Thiên Lương ngơ ngác, có vẻ không tưởng tượng nổi người có thể dùng sức một mình hùng bá toàn bộ võ lâm là nhân vật ra sao.
Tất cả truyền thừa của hắn đều đến từ ghi chép của tổ tiên, cho nên hiểu biết của Thương Thiên Lương đối với thế giới bên ngoài vẫn còn ở lại giai đoạn thượng
cổ.
Dù sao trong thời thượng cổ thật sự không thể tưởng tượng nổi có ai mạnh tới mức như vậy.
Trong thời đại đó cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu có người muốn xưng bá giang hồ chắc chắn sẽ bị quân hùng cùng công kích.
Đúng lúc này, trước mặt Sở Hưu bỗng xuất hiện vài bóng người.
Thiên Đạo Chiến Hạp hiện lên, chỉ chớp mắt đã hóa thành Vấn Thiên Bá Thương, được y cầm trong tay.
Người xuất hiện đối diện Sở Hưu chính là Lữ Trạm Lô của Đông Tê, Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường và hai cha con Doanh Bạch Lộc
Bên cạnh bọn họ là vài người của thế lực thổ dân bản xứ, hiển nhiên không chỉ có Sở Hưu thông minh.
Nhưng những người bên cạnh bọn họ có vẻ rất yếu, mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Chân Đan, đương nhiên ở đây thậm chí còn khó lòng phát huy thực lực 'Thiên Nhân Hợp Nhất.