Thiên địa vạn vật đều có sinh có diệt, cho nên bất diệt chân chính chỉ là hư ảo.
Nhưng Bất Diệt Ma Đan lại tìm được một cân bằng giữa sinh diệt, phá rồi lại
lập. Chỉ có người thật sự từng “chết mới biết thế nào là bất diệt chân chính. Phá rồi lại lập, chính là như vậy.
Người sáng tạo ra Bất Diệt Ma Đan là Độc Cô Duy Ngã, nhưng Sở Hưu có thể dựa vào một Bất Diệt Ma Đan còn không có cả cả sách thuyết minh để tái tạo thân thể phục sinh, nói chỉ tới Độc Cô Duy Ngã.
Chỉ sợ hiện giờ Độc Cô Duy Ngã đang ở nơi nào đó nhìn y. Rốt cuộc y là đoạt xá hay là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, Sở Hưu càng biết nhiều càng thấy mê man.
Dù sao giờ chuyện y có thể làm chỉ có một, đó là tăng cường lực lượng bản thân, khiến mình mạnh hơn, mạnh tới mức ứng đối được hết thảy!
Sau khi ra khỏi mật thất bế quan, Sở Hưu tùy ý đi dạo trong Thanh Long Hội.
Thật ra trừ lúc hội nghị, phần lớn thời điểm tổng bộ Thanh Long Hội luôn rất trống trải.
Đám sát thủ Thanh Long Hội có tố chất rất cao, trừ một số người có sở thích đặc biệt gì đó, phần lớn những người khác bình thường chỉ có hai việc, tu luyện và chấp hành nhiệm vụ.
Vốn Sở Hưu muốn tìm Đoan Mộc Thiên Sơn hỏi thăm đôi chút sau khi Thanh Long Hội đổi đại long thủ trên giang hồ có chuyện gì xảy ra không. Có điều khi đi ngang qua diễn võ trường của Thanh Long Hội, y lại thấy Mục Tử Y đang luyện đao ở đó.
Phương thức luyện đao của Mục Tử Y rất vụng về. Trước mặt nàng có một trận pháp đầy những con rối có thể hấp thu lực lượng. Mục Tử Y tập trung lực lượng toàn thân chém về phía con rối kia, sau đó vòng đi vòng lại, từng đao lần lượt chém tới.
Phương thức này nhìn thì vụng về đơn điệu nhưng tu hành võ đạo vốn là như vậy, dùng tiểu xảo thì không thể thành công được, không có bất cứ đường tắt nào để đi.
Ngược lại, những kể từ đầu đã tu luyện mấy thứ lòe loẹt lại chẳng thể đi xa được.
Cách tu luyện này của Mục Tử Y rõ ràng được người biết chuyện chỉ điểm, dù sao nàng cũng có phụ thân là Đoan Mộc Thiên Sơn.
Mặc dù Đoan Mộc Thiên Sơn dùng côn, có điều võ đạo thông hiểu một pháp là vạn pháp đều thông. Không dùng đao chẳng lẽ còn không biết luyện đao như thế nào?
Bên kia Mục Tử Y thấy Sở Hưu xuất hiện, lập tức thu đao lau mồ hôi trên trán rồi chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói: “Sở công tử, thương thế của công tử khỏi hẳn rồi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Đúng rồi, ta nhớ lúc trước ngươi dùng kiếm cơ mà, sao giờ lại đổi sang đao?
Thật ra nữ nhân không am hiểu dùng đao. Đao pháp chú trọng khí thế, mạnh mẽ trực tiếp, thẳng tiến không lùi.
Mặc dù cũng có đao pháp thiên về sắc bén quỷ dị, có điều lại khó mà thành đại đạo.”
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vỗ đầu một cái định chửi bậy, nhưng cuối cùng cũng lười cả chửi.
Tiểu tử Sở Hưu này đúng là không cứu nổi. Con gái nhà người ta quan tâm thăm nom thương thế nhà ngươi, ngươi lại nói người ta không thích hợp luyện đao gì đó.
Loại người như vậy còn lắm cô gái nhan sắc hạng nhất đảo quanh bên người, đúng là không có thiên lý.
Mục Tử Y cười cười nói: “Thật ra từ đầu ta đã thích dùng đao rồi, có điều phụ thân ta nói con gái nên dùng kiếm, dùng đao có vẻ hung dữ quá.
Giờ Mục gia đã chẳng còn, cũng chẳng ai để ý tới ta, đương nhiên là ta thích dùng gì thì dùng cái đó rồi.
Nghĩa phụ ta cũng nói giống Sở công tử, có điều ta lại không thấy có chuyện phù hợp hay không.
Trong cảnh giới này ta còn cảm giác thấy võ đạo gì. Ta chỉ biết đao của ta có
thể giết người, vậy là đủ.
Thứ ta cầu cũng chỉ là đao của ta có thể bảo vệ ta, giúp ta giết chết những kẻ muốn hại ta. Như vậy ta đã rất hài lòng rồi.”
Nói đến đây, Mục Tử Y nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở công tử, Mục Tử Y đã không phải Mục Tử Y năm xưa nữa rồi, không đến mức không đâm nổi kẻ thù của mình.
Ta liều mạng luyện đao như vậy ngoại trừ tự vệ, ta còn mong lúc người ta muốn bảo hộ gặp nguy nan, ta không cần phải bi thương nức nở mà có thể cầm đao liều mạng vì hắn, giúp hắn báo thù.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vỗ vỗ lên vai Mục Tử Y rồi nói: “Nghĩ vậy không sai. Ngươi có thể thoát khỏi chuyện năm xưa đã rất không tệ.
Trên thực tế với thực lực của ngươi hoàn toàn có thể sánh vai với mấy vị đứng đầu trên Long Hổ Bảng.”
Lúc trước khi Sở Hưu gặp Mục Tử Y lần đầu, y đã nhìn ra thiên phú của cô nương này không quá tốt.
Dù sao nàng cũng là người của gia tộc nhỏ, thiên phú huyết thống lại rất quan trọng. Tối thiểu xác suất một gia tộc nhỏ xuất hiện thiên tài kém xa tít
tắp đại tộc như Thương Thủy Doanh thị.
Nhưng mấy năm nay, Mục Tử Y vẫn dùng nghị lực của bản thân mạnh mẽ đuổi theo. Cho dù trong chuyện này có nguyên nhân nhờ Đoan Mộc Thiên Sơn nâng đỡ, nhưng không thể phủ nhận nỗ lực của nàng.
Lúc này trong Huyết Hồn Châu, nếu không phải Lục Giang Hà đang bị trói vào cột đồng xanh, hắn chỉ muốn ra đập đầu vào tường.
Con gái nhà người ta đã nói tới nước này rồi, ngươi không mau mau ôm lấy nàng an ủi, không mau mau vỗ lên vai người ta. Ngươi tưởng nàng là đám thủ hạ của ngươi như Đường Nha hay Nhạn Bất Quy à?
Lục Giang Hà nhịn một hồi lâu, cố nén không chửi bới Sở Hưu.
Nên nói là người đứng dưới mái hiên, có là ma tôn cũng không thể không cúi đầu.
Sở Hưu đã đáp ứng hắn, chờ tới khi Sở Hưu lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện 'Thần đỉnh phong sẽ thả hắn ra, cho nên Lục Giang Hà cũng cố gắng quản cho kỹ cái miệng của mình, cố gắng không đắc tội với Sở Hưu.
Mặc dù trong mắt những người khác lời hứa này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, nhưng thật ra đặt trên người Sở Hưu lại là rất có thành ý.
Lục Giang Hà ở cạnh Sở Hưu không lâu, nhưng hắn đã chứng kiến rất rõ những thủ đoạn của Sở Hưu, cũng biết tiềm lực của y rốt cuộc lớn tới mức nào.
Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong cho dù đặt trong năm trăm năm trước, khi anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp đó cũng coi là cường giả. Nhưng với tiềm lực của Sở Hưu hiện giờ, đạt tới cảnh giới này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vì sớm có ngày phá tan hạt châu đi ra, Lục Giang Hà chỉ đành ráng sức quản cho tốt cái miệng của mình.
Có điều với tính cách lắm lời thích xen mồm của hắn, nếu Sở Hưu lại làm ra chuyện đáng ăn chửi gì đó, hắn cũng không dám cam đoan mình có nhịn tiếp được không.