Tôn Tổ Xương tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng giờ mọi người đều đang nghiên cứu phá trận, vì chút ân oán đó của Tôn gia mà đánh một trận với nhánh Ẩn Ma? Gó đáng giá không?
Rõ ràng không đáng, cho nên lúc này không ai ra mặt cho Tôn gia, Tôn Tổ Xương cũng đành phải nhịn, hừ lạnh một tiếng rồi đi sang một bên.
Người khác thấy bộ dáng này của Tôn Tổ Xương không khỏi lắc đầu.
Thể diện phải do tự mình tranh đoạt, mình không cố gắng, vậy không thể trách người khác.
Ngày ngày tháng tháng nhẫn nhịn khiêm nhượng, có chuyện thì để người khác ra mặt trước mình chỉ trốn phía sau bỏ đá xuống giếng. Làm vậy đúng là an toàn nhưng lại không làm được việc lớn, cũng chẳng chịu nổi sóng gió.
Cũng như Trần Thanh Đế đánh với Huống Tà Nguyệt clúc vừa rồi, cho dù đối thủ là Huống Tà Nguyệt của Thiên Môn, nhưng chỉ cần hắn dám vênh váo hung hăng trước mặt mình, Trần Thanh Đế vẫn dám thẳng tiếng đáp trả, vẫn dám đấm thẳng tới như thường.
Nếu đổi thành Tôn Tổ Xương gặp chuyện này chắc chắn hắn sẽ nhượng bộ, cố nén cơn giận.
Tôn Tổ Xương tạm thời nhượng bộ, mọi người bắt đầu liên thủ phá trận nhưng phải dùng tới một ngày mới mở được trận pháp, có thể thấy cường đại của trận
pháp ở Lăng Tiêu Tông này.
Sau khi cửa lớn của Lăng Tiêu Tông mở ra, một luồng sáng chói mắt bừng lên khiến người ta không mở nổi mắt ra.
Đưa mắt nhìn lại, ngoài chấn động chỉ có chấn động.
Trong đại điện Lăng Tiêu Tông là một màu trắng buốt. Bất luận mặt đất hay xung quanh đều dùng một loại vật liệu như bạch ngọc chế tạo thành.
Phía trước đại điên là một bức tượng lớn cao chừng trăm trượng.
Bức tượng đó thân mặc chiến giáp, khoác áo choàng đỏ thẫm, dưới chân là hung thú quỳ lạy, cho dù là tộc rồng cũng phải thần phục dưới chân thần linh.
Chỉ có điều tướng mạo của bức tượng kia lại để trống, nhưng lại khiến người nhìn có thể tự tưởng tượng.
“Đây là sư tổ sáng lập Lăng Tiêu Tông, quả thật bá đạo!”
Phương Thất Thiếu hạ giọng lẩm bẩm một câu, lại khiến tất cả mọi người căm tức nhìn sang, lập tức khiến hắn không dám mở miệng ra nữa.
Mọi người ngắm nhìn đại điện Lăng Tiêu Tông, càng lúc càng cảm thấy không đúng.
Nơi này khác với di tích bọn họ từng đi qua trước đó, qua sạch sẽ.
Mặt đất lát đá như bạch ngọc không nhuốm bụi trần, cứ như vẫn có trận pháp vận chuyển dưới lòng đất bảo hộ nơi này.
Hơn nữa mọi thứ xung quanh được bố trí vô cùng chỉnh tề, cứ như khi người của Lăng Tiêu Tông rời khỏi nơi này không hề bối rối. Mọi thứ vẫn ngay ngắn trật tự, thậm chí đã thu dọn xong xuôi đồ đạc. So với những tông môn khác bối rối khi đối mặt với đại kiếp nạn thượng cổ, Lăng Tiêu Tông rõ ràng rất bìnht ĩnh.
Lúc này Sở Hưu lại nhớ tới ghi chép hắn tìm được trong hội nghị.
Cái gọi là kế hoạch khai thiên hay nên nói là kế hoạch ứng đối với đại kiếp nạn thượng cổ hẳn đã thành công. Lăng Tiêu Tông này đã đồng ý cùng Tam Thanh Điện thực hiện kế hoạch Khai Thiên, bản thân bọn họ cũng là một trong những người chủ trì, cho nên bọn họ có vẻ rất nhẹ nhàng, rất lạnh nhạt.
Còn những người khác, vậy chưa chắc. Tỷ như Linh Bảo Quan kia không ngờ chỉ có hai người có tư cách rời khỏi.
Nghe Phương Thất Thiếu nói Thiên Hạ Kiếm Tông cũng là một trong những tông môn đỉnh cao thời thượng cổ, nhưng cũng chỉ có một phần mười đệ tử có thể đi khỏi.
Nhưng nhìn bộ dáng Lăng Tiêu Tông trước mắt, không phải toàn bộ đệ tử đều được đi đấy chứ?
Mọi người còn đang suy nghĩ miên man, toàn bộ đại điện lại lấp loáng ánh sáng trận đạo. Một giọng nói đột ngột vang lên.
Ánh sáng trận đạo trong đại điện đột nhiên vận chuyển, chuyện này khiến mọi người giật nảy mình, sợ khiến sát trận gì đó khởi động.
Mặc dù tỷ lệ bày sát trận trong đại điện nhà mình rất thấp, nhưng ai mà biết những tông môn thượng cổ nghĩ thế nào?
Bức tượng khổng lồ bằng đồng xanh kia đột nhiên tỏa ra một luồng sáng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Đã bao năm qua rồi? Thật không ngờ bên ngoài còn có người chống cự được đại kiếp nạn thượng cổ, đi tới Lăng Tiêu Tông ta.”
Bức tượng khổng lồ ở chính giữa được bao phủ trong ánh sáng trận đạo, một bóng người hiện lên nhưng không thấy rõ gương mặt, thậm chí khí tức cũng vô cùng mơ hồ.
Nhìn mọi người bên dưới, bóng người đột nhiên hạ giọng cười một tiếng nói: “Bất kể bao lâu, đến được Huyễn Hư Lục Cảnh là bản lãnh của các người, phá vỡ được trận pháp của Lăng Tiêu Tông ta cũng là bản lãnh của các người.
Tông chủ đại nhân từ bi không muốn mang hết mọi thứ đi cho nên để lại ít đồ tốt cho các ngươi, coi như tạo phúc cho đời sau.”
Mọi người ở đây không chút biểu cảm, không hề thấy lạ với những bố trí mà Lăng Tiêu Tông lưu lại năm xưa.
Thật ra đếm kỹ lại những di tích đông đảo được phát hiện sau bao năm qua, chỉ có ba loại hình.
Một là di tích do tông môn Chính đạo lưu lại. Không thể không nói những tông môn chính đọa quả thật rất hiền hậu.
Cho dù bọn họ đi khỏi cũng lưu lại một số đồ trong môn phái, không bố trí quá nhiều thử đoạn, tương với tạo phúc cho đời sau hay lưu lại một số truyền thừa.
Cũng như lúc trước trong Tiểu Phàm Thiên của Sở Hưu, vị kia trong phân điện 'Tam Thanh Điện cực kỳ rộng lượng, trực tiếp để lại đạo uẩn cực kỳ trận quý.
Đương nhiên so với tông môn Chính đạo, tông môn Ma đạo có vẻ khá độc ác và thiếu tử tế.
Hễ là di tích Ma đạo, trong đó chắc chắn tràn ngập cơ quan trận pháp hoặc một số thứ quỷ dị âm độc gì đó.
Đối với người trong Ma đạo mà nói, đồ vật của mình cho dù không cầm đi được cũng việc gì phải lưu lại cho người sau? Chẳng lẽ còn mong người ta biết ơn mình chắc?
Đương nhiên còn loại thứ ba, đó là chủ nhân vội vàng rời khỏi cho nên không bố trí thứ gì.
Loại này hoàn toàn dựa vào vận may, vận may tốt có thể có được rất nhiều thứ, còn không có phiền phức gì.
Nếu không may mắn ai biết những tông môn thượng cổ kia rốt cuộc sẽ để lại thứ cùng hung cực ác gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!