Sau đó, Hạng Cuồng Nhân cũng như đạn pháo rơi xuống, khắp nơi lại chấn động lần nữa, những hình ảnh đập vào mắt, trừ căn nhà của bà Thạch, thực sự không còn bóng dáng của đồ vật kiến trúc nguyên vẹn nào nữa.
Văn Hành Thiên nhìn một cái đã thấy Tả Tiểu Đa đã khôi phục dáng vẻ bề ngoài, vội vàng đi đến: "Làm sao thế?"
"Ta đến thăm bà Thạch ... bị mấy người này bố trí phục kích .... "
Tả Tiểu Đa nói ra sự việc một lượt, sau đó cũng nói ra một lượt suy đoán, phỏng đoán của mình.
Sắc mặt của Văn Hành Thiên lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đều chưa chết chứ?"
“Chưa chết! Nhưng toàn bộ tàn phế hết rồi, đều là tu giả Anh Biến, vì phòng ngừa bất trắc, khoảng khắc đầu tiên ta đã phế tu vi của bọn họ."
Tả Tiểu Đa nhếch mép.
“Phế rất tốt."
Văn Hành Thiên khen ngợi một tiếng, hắn thích nhất là như vậy, dưới tình huống hết hy vọng mới thẩm vấn tốt.
"Ta dẫn bọn họ về."
“Được, nhưng bên này ... nhà của người bình thường bị phá hoại không nhẹ .... "
Tả Tiểu Đa buồn rầu nói: "Làm sao đây?"
Văn Hành Thiên thở dài một tiếng, nói: "Nội gián Vu Minh đáng hận, xâm nhập vào đại lục Tinh Hồn của ta, phá hoại nhà của nhiều người bình thường như vậy ... thực tế là đáng ghét!
"Nhưng mà không cần đau lòng, một lát nữa ta sẽ báo cho Cục Tinh Thuẫn thống kê, sau đó phủ Tổng Đốc sẽ đến sắp xếp."
"Được."
Tả Tiểu Đa kiến nghị nói: "Nhưng mà hiện tại, bà Thạch còn ở đây, trái lại có chút không thích hợp .... nhà của mọi người đều sập rồi ... chỉ có nhà bà Thạch không sập ... "
Hạng Cuồng Nhân lớn tiếng: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tả Tiểu Đa mù mịt: "Ta có thể nói cái gì?"
Hạng Cuồng Nhân tức giận nói: "Ngươi nghĩ cái gì, cứ nói thẳng ra luôn có được không hở?"
Tả Tiểu Đa noi: "Thực ra ta chỉ nghĩ ... biệt thự đó của ta rộng rãi như vậy, chỉ có ta và Lý Thành Long ... quá trống trải .... vậy không biết .... "
Văn Hành Thiên nhíu mày, nói: “E rằng chị dâu sẽ không rời khỏi ngôi nhà này, tâm ý này của ngươi ... "
Tả Tiểu Đa nghe nhạc hiệu đoán chương trình, hiểu ý nói: "Chỗ đó của ta ... vừa hay có mấy mẫu đất trống ... "
Văn Hành Thiên nói: “Ý của ngươi là .... "
Tả Tiểu Đa thở dài, trong lòng có chút cạn lời, ta vốn nghĩ để các ngươi nói ra, kết quả các ngươi hoàn toàn không nói, vòng vo quanh co, chỉ muốn để ta nói ....
Chưa thấy qua người thầy nào không có trách nhiệm như vậy!
“Ý của ta là nói ..... có thể dời toàn bộ căn nhà nhỏ này qua .... dời qua? Hình như rất khó nhỉ?" Tả Tiểu Đa đáng yêu nói.
“Không khó không khó, một chút cũng không khó."
Diệp Trường Thanh cũng đến thuyết phục cà Thạch dời nhà, đã không biết thuyết phục bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi lần đều là trở về tay không.
Chỉ là không biết lần này ... có thành công hay không?
Trái ngược với dự tính của mọi người, lần thuyết phục này, lại không cần phí lời gì, bà Thạch rất nhanh đã đồng ý.
Kết quả ngay đến Diệp Trường Thanh đều hết sức vui mừng!
Mặc dù là quá ngoài ý muốn, nhưng sự thoai mái trong lòng lại là sự thật, thực sự không giả!
"Ta đang ở đay, chỉ vì tổ trạch của nhà họ Thạch ở đay. Không muốn dời chỗ mà thôi."
"Việc đến nước này, nếu lão Thạch còn sống, e rằng hắn cũng sớm đã thất vọng với láng giềng và tổ trạch của hắn rồi, hắn cũng sẽ không để ta chịu oan ức này đâu.”
"Hắn chết rồi, ta thay hắn trông coi lâu như vậy, cũng đủ rồi."
“Mỗi ngày Tả Tiểu Đa đến, lúc bắt đầu bị ta đuổi đi, nhưng cũng chính là không để ý sắc mặt, mặt dày mỗi lần đến đây, bất chấp ta đánh mắng cũng không đi ... đến tận bây giờ."
"Đến nay, rốt cuộc ta ở đây cách trường học có chút khoảng cách, nếu bọn trẻ muốn đến xem ta, đường này đủ để tạo thành sơ hở khiến bọn trẻ mất mạng, đương nhiên ta muốn đi!"
"Cho dù thế nào, ta không thể trở thành mồi để bọn họ dụ giết bọn trẻ."
Bà Thạch nhàn nhạt nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, còn rất nhiều ưu điểm, ít nhất, khuôn mặt nhìn không phải nặng nề như vậy, không giống mấy nhân vật lớn quyền cao chức trọng nào đó, sau khi bị ta mắng mấy câu, đến cả cửa cũng không vào, thế đạo này, tuổi tác càng lớn thì càng coi trọng mặt mũi, nhưng không biết mặt của mình, sớm đã không còn rồi ... "
Đám người Diệp Trường Thanh, Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên bị mắng đến sắc mặt xanh xao, cả mặt đều lúng túng, im lặng không nói.
Bà Thạch cũng không nói lời quá đáng nữa, chỉ hừ một tiếng, cũng không nói nữa.
Diệp Trường Thanh vội vàng sắp xếp chuyển nhà.
Nhưng trên đường chuyển nhà, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vô số thôn dân từ trong đống hoang tàn đi ra, nhìn đám người bắt đầu bắt tay dời nhà, đột nhiên đồng loạt lên tiếng cầu xin: "Có thể đừng chuyển đi không?"
Tả Tiểu Đa không kiên nhẫn nói: "Vì sao? Các ngươi không phải là không vừa mắt bà Thạch rất lâu rồi sao, nàng chuyển đi, chẳng phải vừa hợp ý các ngươi?"
"Nàng .... nếu nàng chuyển đi ... đền bù bên này của bọn ta .... những ngôi nhà này .... chính phủ đền bù .... e rằng sẽ .... xa xôi không có thời hạn ... không có đúng ngày.”
Một ông lão nói lắp, rất xấu hổ, ánh mắt không dám nhìn đám người, khẽ thì thầm.
“Ô?ʹ
Tả Tiểu Đa rất hứng thú nói: “Ô, sao ta lại không hiểu rõ lắm nhỉ, ý của ngươi là ... bà Thạch còn ở đây, các ngươi có thể thơm lây, vì người thân của anh hùng sống ở đây, các ngươi sẽ có thể nhanh chóng giành được đền bù, có phải ý này không? Ta có hiểu lầm ở đâu không?"
Tất cả thôn dân đều cúi đầu xấu hổ, mặc dù không trả lời, nhưng không nghi ngờ gì chính là ngầm thừa nhận.
Đây cũng là hiện thực!
"Nói cách khác, thực ra các ngươi đều biết, đều hiểu rõ ... chồng của bà Thạch là người gì."
Đột nhiên Tả Tiểu Đa rất muốn giết người: "Các người đều rõ ... đây là được hưởng thụ cung cấp lâu dài của chính phủ cho người thân của anh hùng?"
Vẫn không có ai lên tiếng.