Bà Thạch nghe những lời hùng hồn như vậy, khẽ giật mình lại lập tức cười ha ha.
“Nếu lão Thạch có được giác ngộ như đứa nhỏ này thì sao có thể chị dồn tới chỗ chết! Lão Thạch à, ngươi lại còn không thông thấu bằng cả một đứa bé!”
Bà Thạch ngửa mặt lên trời tiết ra những buồn phiền của mình, thản nhiên nói: “Trong căn phòng đó có rất nhiều thứ, tất cả những bức thư mà học sinh của 'Thạch Vân Phong gửi trong mấy năm nay. Nhưng học sinh hắn dạy chưa có một người nào tin rằng thầy mình sẽ là người như vậy.”
“Cho lù lão Thạch ra đi lâu rồi nhưng những học sinh đó vẫn không những viết thư tới đây, báo cáo tình huống của mình cho hắn cùng với những việc mình gặp phải, một ít khó khắn, một số chỗ khó hiểu, vẫn giống như trước kia.”
“Những học sinh đó từ đầu đến cuối vẫn luôn tin tưởng vị người thầy bọn họ. kính yêu có thể giải thích nghi hoặc cho bọn họ.”
“Mỗi một cái huy chương, chỉ cần nhận được đều sẽ gửi đến nơi này cho lão Thạch, muốn nói cho hẳn biết tâm huyết năm đó của hắn không phải là những nỗ lực uống phí không. Học sinh của hắn vĩnh viễn tin tưởng hắn!”
“Những học sinh đó sẽ dùng chiến công của mình, tích góp từng chút một lên rồi dùng công huân ngập trời để chính danh cho lão Thạch!”
“Trong lúc này... rất nhiều nhưng lá thư đều đã thành di vật; rất nhiều học sinh chết trận trên sa trường. Vậy mà bên người họ không có đồ vật để tưởng niệm gì... rất nhiều người nhà của họ sẽ tìm đến nơi này, ta sẽ tìm nhưng bức thư đó của học sinh để bọn họ mang về, trở thành thứ tưởng niệm cuối cùng của họ.”
Bà Thạch khổ sở cười: “Bọn nhỏ đó đều là những đứa trẻ tốt, đều là những đứa trẻ tốt... Chỉ đáng tiếc, đáng tiếc...”
Tả Tiểu Đa nhẹ thở dài.
Nhìn trên bức họa, thấy dưới mày kiến của Hiệu phó Thạch là đôi mắt thần quang lấp lánh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề đến khác thường!
Trái tim bị đè nén có cảm giác như sắp bị nổ tung vây.
“Những năm gần đây, mỗi buổi tối ta đều đọc thư cho lão Thạch nghe. Đây là việc lão Thạch thích làm nhất khi còn sống, ngâm một chén thanh trà, sao đó lắng lặng ngồi trong thư phòng đọc thư của học sinh gửi đến. Có đôi khi đám nhỏ đó còn gửi cả huân chương lẫn thư đến, khi đó hắn sẽ rất vui vẻ sẽ gọi ta làm một chút thức ăn, hâm một bình rượu ngon.”
“Cho đến bâu giờ, mỗi lúc trời tối, ta đều sẽ đọc thư cho hẳn nghe, hâm rượu rồi làm chút thức ăn.”
“Người làm hắn vui vẻ nhất, không yên tâm nhất, thấp thỏm mong nhớ đến nhất có lẽ là những đứa nhỏ này.”
“Lão thân vẫn chưa chết, cho dù những lúc đi ra ngoài sẽ bị người ta mắng vào mặt, lão thân cũng sẽ không chết. Ta phải sống, phải sống để chứng kiến cái ngày hắn được minh oan.”
“Muốn nhìn thấy hung thủ, muốn chính tay đâm hung thủ. Bằng không, nếu như ta chết, ta sẽ không thể mang tin tức bên này qua đó. Lão Thạch vẫn sẽ tiếp tục phải chịu nghen khuất.”
“Khi làm người đã nghẹn khuất đến chết nhưng lúc làm quỷ, chúng ta không thể lại phải chịu nghẹn khuất.”
“Đã nói là chính nghĩa và lẽ phải có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt. Ta luôn tin tưởng vào điều đó và sẽ chờ đến cái ngày không văng mặt kial”
“Đối với hung thủ thì đó chỉ là chuyện chém giết sinh tử, ngươi sống ta chết. Bọn họ có thể mưu cầu lợi ích, lão thân hận bọn họ thủ đoạn hèn hạ nhưng trong những trận chiến sinh tử, đao kiếm vô tình, xuống tay tàn nhẫn, không đội trời chung! Ta ngược lại không cảm thấy nghẹn khuất gì.”
“Nhưng ta cũng vẫn thấy nghẹn khuất, vì những người ta không thể động thủ kia! Vì những dân chũng bình thường không biết được cái gọi là chân tướng kial Hơi chút kích động đã bị muôn người trên thế gian này mắng mỏ, người đời không ngừng bêu danh.”
Bà Thạch bình tĩnh nói.
“Lão thân tững nghĩ đến này minh oan giải tội đó, lão thân sẽ dung hết toàn lực đồ sát mười tòa thành để chôn cùng vợ chồng ta! Nhưng bây giờ suy nghĩ lại coi như nguyện vọng này thành sự thật thì có ý nghĩa gì sao? Lão Thạch dưới suối vàng biết cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý; hăn dùng cả cuộc đời, dùng tất cả tâm huyết, dùng luôn cả tính mạng để bảo tất cả mọi thứ trên cái đại lục này, làm sao. hắn có thể cho phép ta làm chuyện điên rồ như đồ sát này?”
Bà Thạch run rẩy, lệ rơi đầy “Nhưng quả nhiên là trong lòng lão thân vẫn không thoái mái, có lẽ nhưng người kia bị lợi dụng, có lẽ họ bị người khác xúi giục nên mới lăng mạ hắn... Nhưng một câu không biết được chân tướng, người không biết không có tội là có thể trốn tránh tát cả hành vi phạm tội sao? Đến lúc được giải oan rửa tội, bọn họ chỉ cần khế động mấy ngón tay đánh mấy chứ rất xin lỗi là có thể xóa bỏ tất cả tội nghiệt trước kia sao??”
Với vấn đề sắc bén này, Tả Tiểu Đa chỉ có thể trầm mặc. Vấn đề này, từ xưa đến nay đã là một vấn đề không cách nào trả lời!
Từ xưa đến nay, ngu dân quá nhiều!
Những anh hùng bảo vệ quốc gia bị gian thần hãm hại, đến lúc chém đầu thị
chúng thì vô số dân chúng được bọn họ bảo vệ, tất cả bọn họ đều sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn lớn tiếng tung hô vì đã giết được một đại tham quan, bộ máy. nhà nước được thanh lọc!
Khi nhưng tướng quân chinh triến trăm trận trên chiến trường chết vì bị hãm hại, có bao nhiêu người không biết chân tướng mắng họ là phản tặc, nhanh chóng đi kể khắp nơi, cả mặt đỏ bừng vì hưng phấn cho rằng biên cương sẽ càng vững chắc, sinh kế càng tốt hơn.
Những chí sĩ vì nước vì dân thất bại trong trân đấu chính trị, đến khi bị đưa đến nơi dùng hình tra tấn vẫn có vô số bách tính muốn mưu cầu phúc lợi từ thân
xác cạn kiệt tâm lực kia.