'Tấm lòng chân thành, hoàn toàn hóa thành băng tuyết! Hai bên của bức chân dung, có một câu đối, rõ ràng do bà Thạch tự viết. Vế trên là: Đan tâm bích huyết, quân tử ứng trú u minh địa (*). (*) Tạm dịch: Lòng son máu đào, người quân tử đành gửi thân nơi âm phủ. Vế dưới là: Thiết mã băng hà, thử hậu nhân gian bất trị đắc. (*) Tạm dịch: Ky binh ra đi, từ nay về sau nhân gian không đáng!
Tả Tiểu Đa thở dài ở trong lòng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bi thương. Lòng son máu đào quy thiên, chỉ vì nhân gian không xứng đáng.
Đây là vì đã nản lòng thoái chí, là đau khổ tuyệt vọng.
'Trên bốn bức tường, treo đầy huân chương, bằng khen...
Mười mấy cái bàn ở bên cạnh, chiếm hết không gian còn lại.
Trên bàn và dưới bàn, tất cả đều là thư.
Mỗi một phong thư, đều đã được mở ra.
Bà Thạch đi vào trong phòng, thả Tả Tiểu Đa ra, ngẩng đầu nhìn bức ảnh lớn, nhẹ giọng nói: “Ông nó à, ta về đến nhà rồi đây. Ngươi đợi ta một lát, ta làm việc
trước, chính là đi nấu cơm, nấu xong, sẽ hâm rượu cho ngươi.”
Cách nói chuyện, cứ như thể người chồng vẫn còn sống, người vợ ra ngoài mua đồ ăn, về đền nhà sẽ nói những lời như thế.
Đối diện với bà, dường như đó không phải là một bức ảnh, mà là một người sống.
Tả Tiểu Đa không nhịn được sống mũi cay cay, đứng trước bức ảnh lớn, khom lưng cúi đầu thật sâu.
Anh linh thường tại. “Tả Tiểu Đa.” Bà Thạch quay đầu, nhìn Tả Tiểu Đa, nhìn thấy hắn cúi đầu hành lễ, cuối cùng
trong mắt lên một tia ấm áp, hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có biết đây là đâu không?”
Tả Tiểu Đa kính cẩn nói: “Ngươi là bà Thạch, là vợ của Hiệu phó Thạch Vân Phong, nơi này là nhà của Hiệu phó Thạch.”
Bà Thạch thản nhiên cười: “Không ngờ một học sinh mới như ngươi lại có thể biết Thạch Vân Phong, hẳn là đã tìm hiểu thông tin kỹ càng.”
Tả Tiểu Đa xúc động nói: “Hiệu phó Thạch chính là nhân vật quan trọng nhất, là người đàn ông có tấm lòng sắt son, là đại trượng phu mạnh mẽ kiên cường! Tuy thế hệ sau như chúng ta kiến thức nông cạn, nhưng nhân vật anh hùng như thế, cũng đã được nghe nói qua.”
Trong mắt Bà Thạch chợt lóe lên dị sắc, nói: “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng Hiệu phó Thạch, là người có văn hóa suy đồi, mặt người dạ thú, nhân phẩm tồi tệ, qua đêm với gái ngành' sao?”
Tả Tiểu Đa khẳng định, lắc đầu nói: “Bà Thạch nói đùa, nếu Hiệu phó Thạch có thích sắc đẹp thì cũng đâu đến lượt cái loại người thấp kém như vậy tiếp cận. Sẽ tự có rất nhiều danh môn thục nữ tự tiến cử làm vợ lẽ kia kìa!”
Bà Thạch nghe vậy, ngẩn người. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên cười lớn, nhưng mà vừa cười, nước mắt lại vừa liên tục trào ra.
“Năm đó người dân cả nước đều dung ngòi bút làm vũ khí, sự phẫn nộ của dân chúng cứ cuồn cuộn như cơn giận của biển, nỗi bão ầm ầm. Khi đó ngàn người chỉ trích... Có mấy ai suy nghĩ cần thận thêm một chút đâu!
Nàng quay đầu, lạnh lùng nói: “Đúng vậy! Lão Thạch nhà ta tu vi đã đến Quy Huyền, lại quyền cao chức trọng, là người cương chính nhiều năm, thiết cốt lãm liệt, học trò khắp thiên hạ, tiếng thơm khắp nơi! Nếu Lão Thạch nhà ta thích sắc đẹp, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tự đưa đến cửa, làm gì đến phiên cái loại mặt hàng đê tiện, bẩn thỉu kia!”
“Chỉ là mắt của mấy người trong nước đều mù hết rồi thôi “Thật sự là mù hết sao?!”
Bà Thạch nghiêm nghị quát, sắc mặt bi phẫn: “Nước bẩn của người đời không ngừng hắt đến, dân chúng phẫn nỗ ngút trời, những tiếng chửi rủa như thủy triều, sự xem thường nhiều như biển! Nhưng có ai nghĩ đến thân phận đi vị của chồng †a là gì chưa? Sao hắn có thể tìm gái điếm bình thường? Mấy ả đó xứng sao?!”
“Danh tiếng ngàn đời, một thân ngông nghênh; đào lý thiên hạ, bách chiến sa trường!”
Bà Thạch ha ha cười gượng đau khổ: “Cho dù thanh danh mấy đời nối tiếp nhau nhưng vẫn không thể làm gì được một khi đã lật ngược, không thể bù được những lần người đời lấy bút làm vũ khí, góp lời xấu tan xương!”
“Dốc hết tâm huyết, lo lắng hết lòng, bồi dưỡng ra vô số danh tướng cho đại lục trong ngàn năm qua, rong ruổi chiến trừng, vệ quốc an dân, nhưng cuối cùng những con người hắn dùng cả đời để bảo vệ, lại dùng cách này để hắn không còn chốn dung thân nơi vạn trượng hồng trần này. Cho dù lên chiến trường giết địch
cũng phải mai danh ẩn tích, không dám lộ mặt, cho dù da ngựa bọc thây thì ô danh vẫn như cũ khó thể tẩy sạch.”
“Nhân gian thiên hạ này lại có chỗ nào đáng giá để bảo vệ?”
“Thân tử đạo tiêu đã hơn hai mươi năm, nhưng những lời chửi rủa trên mạng. vẫn luôn đầy rẫy, chưa bao giờ ngừng lại!”
“Chỉ cần một thiết bị có kết nối mạng và có mấy ngón tay là có thể tùy ý làm bậy, đổi trắng thay đen...”
Bà Thạch cười thảm: “Một cao thủ Hóa Vân lại có thể tàn sát cả một thành, một cao thủ Quy Huyền lại tìm một kỹ nữ bình thường tiết dục? Ha ha ha ha ha... Chuyện cười lớn đến mức này, tại sao lại tin?!”
“Nhưng hết lần này đến lần khác, hàng chục tỷ con người, trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy một hiệu trưởng quyền cao chức trọng mua hoan tìm lạc, còn với những việc khác thì tất cả đều làm như không thấy. Tự cho mình cái quyền chính nghĩa rồi nhục mạ người khác mấy chục năm!”
“Bại hoại đạo đức, phần tử cặn bã giả vờ văn nhã, là nỗi xấu hổ của giáo viên, dạy hư học sinh, nam trộm cắp nữ bán dâm, một lũ mèo mả gà đồng, phát rồ... Khi nhìn thấy những bình luận này ùn ùn kéo tới, lão thân mới biết được, cho dù là cường giả Quy Huyền ở trên cao cũng không chịu nổi!”
Vẻ mặt bà Thạch bỉ ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!